Chủ Tịch Bá Đạo! Xin Đừng Sủng Tôi
- ---- Sáng hôm sau...!
Ánh mắt trời mang tia ấm đầu tiên chiếu rọi trên từng khung đường lớn nhỏ, trong một căn phòng sang hoa và rộng lớn ấy có hai thân thể đang ôm chầm lấy nhau.
Theo phản xạ Mạn Nhu Nhu lười biến lấy tay xoa huyệt thái dương cho bớt cơn choáng, cô đưa ánh mắt nhìn xung quanh thấy được khuôn mặt quen thuộc kia vẩn còn đang ngủ thì Nhu Nhu chậm rãi bước vào nhà tắm.
Không biết lại trôi qua thêm bao lâu thời gian, hình như là hôm nay Nhu Nhu nhớ mình có việc cùng hắn ra ngoài nên khi xuất hiện lại khoắc trên mình một bộ đồ khá sang trọng.
Nhưng điều làm cho Nhu Nhu bất ngờ hơn là không biết từ lúc nào Điềm Cảnh Nghi đã khoắc trên mình một bộ đồ sang trọng mà ngồi trên chiếc nệm lớn đợi cô.
Điềm Cảnh Nghi thấy cô vừa ra liền nhỏ nhẹ nói.
- ----- Bảo bối! Có phải là chúng ta nên đi đăng ký kết hôn hay không? Em đã chuẩn bị giấy tờ xong chưa?-----
Mạn Nhu Nhu nghe hắn hỏi thế liền đáp lời.
- --- Tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể đi!----
Điềm Cảnh Nghi nghe thế liền chậm rãi đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia của cô mà hướng ra phía bên ngoài mà đi.
Lấy quyền lực và danh vọng của Điềm Gia thì làm một vài loại giấy tờ này của không khó khăn lắm, khoảng một giờ sau hai người liền dừng lại ở cục dân chính mà đi vào đăng ký kết hôn.
Phải nói thủ tục củng rất nhanh gọn thì hai người củng đã bước ra ngoài, Điềm Cảnh Nghi dìu nhẹ Mạn Nhu Nhu lên xe rồi lại rời đi.
Nói như thế nào đi nữa thì bây giờ hai người họ đã làm vợ chồng hợp pháp, trên chiếc xe sang trọng ấy thấy Nhu Nhu có vẽ bình thản Điềm Cảnh Nghi liền nói.
- --- Nhu Nhu! Chúng ta tổ chức hôn lễ được không?----
Tuy là hắn củng biết Nhu Nhu chẳng muốn tổ chức hôn lễ gì, nhưng mà Điềm Cảnh Nghi hắn vẩn cẩn thận hỏi lại cô một lần nữa, dù gì tổ chức hôn lễ vẫn là một việc khá quan trọng.
Mạn Nhu Nhu nghe thế liền vội đáp lời.
- ---- Không được! Tôi thật sự không thích những buổi tiệc náo nhiệt như thế! Với lại chúng ta củng đăng ký kết hôn rồi nên việc tổ chức hôn lễ có hay không củng chẳng sao!-----
Điềm Cảnh Nghi nghe cô nói thế thì hắn vẩn thành thật nói.
- --- Nhu Nhu! Chỉ là tôi không muốn em cảm thấy thiệt thòi với người khác mà thôi! Nếu như em không muốn thì tôi sẽ tôn trọng ý kiến của em!----
Mạn Nhu Nhu nghe xong lời hắn cuốn họng liền cứng lại một lác lâu lại nhỏ nhẹ đáp.
- --- Chỉ cần sau này anh đối tốt với tôi một chút là được! Anh củng biết tính tôi không muốn náo nhiệt mà!----
Nói đến đây Nhu Nhu có chút làm nũng mà biễu môi về phía hắn giống như một đứa trẻ vậy, Điềm Cảnh Nghi thấy biểu cảm này thì nào muốn giận dỗi cô nữa chứ.
Điềm Cảnh Nghi cười gian xảo nói.
- ----Được lắm Nhu Nhu! Tối nay anh sẽ đối tốt với em trên giường, mong là lúc đó em đừng có cầu xin tôi buông tha là được!----
Sắc mặt cô liền đỏ bừng như trái cà chua mới chín ngại ngùng không thôi, Nhu Nhu liền khó khăn nói.
- ----- Anh...Anh đúng là không muốn mặt! Chuyện như thế củng mở miệng lên tiếng được!----
Hắn lại lãnh đạm nói.
- --- Tôi nuông chiều vợ mình thì có gì đáng xấu hổ cơ chứ, nên nói là một chuyện hoàn toàn đúng đắn mới phải chứ----
Mạn Nhu Nhu lập tức im miệng cô biết là mình chẳng thể nào mặt dày như hắn, trong không khí yên tĩnh ấy hai người đã dừng trước cổng nhà.
Khi bước vào trong điều đặt biệt là ngoài những người làm ra thì củng chẳng có ai cả, hai người củng cảm thấy đói bụng nên củng rửa tay chân rồi ngồi vào bàn ăn.
Tuy trong không khí yên tĩnh chỉ có hai người tiết kiệm lời ấy nhưng hoàn cảnh củng rất ấm áp, thấm thoát thì hai người củng đã dùng bữa xong rồi chậm rãi đi lên căn phòng của mình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...