Chủ Thần Quật Khởi

- Các ngươi cũng thấy rồi sao?

Ngô Minh nhìn quanh một vòng, thấy ba người Sơn Lan cũng đang ngẩn ngơ.

- Chúng ta...

Sơn Lan và Lăng Cô Hồng vẻ mặt đau khổ: “Khi nào thì chọn phe thiện lương?”

- Ta làm sao biết được?

Ngô Minh buồn bực trong lòng, cái nhiệm vụ này nhìn kiểu gì cũng thấy châm biếm: “Nhưng mà... nếu đã nhận nhiệm vụ thì chỉ có thể cố gắng hoàn thành, cũng may chúng ta không phải đối đầu trực tiếp với Hắc Sơn quân, còn có trợ lực từ phía thành hoàng Hắc Đài..."

Nói thì nói vậy, nhưng nghe thấy phải đối nghịch với một Hắc Sơn quân hùng cứ ba trăm dặm Hắc Sơn, trong lòng mấy người ai cũng cảm thấy nặng nề khó tả.

- Nhiệm vụ thay đổi... có cần phải nói một tiếng với cái tên đáng chém ngàn đao kia không?

Sắc mặt Sơn Lan thay đổi mấy lần, vẫn nói: “Tên kia tuy rằng chỉ là một đầu mục nhỏ trong Sáp Huyết Minh, thế nhưng vẫn có thể điều động được một phần tài nguyên...”

- Chỉ sợ... không đơn giản như vậy...

Ngô Minh lại thở dài: “Ngươi làm sao biết được nhiệm vụ của đối phương có giống chúng ta hay không? Nếu như khác nhau, vậy không phải là mất công đưa điểm yếu ra cho người ta bắt thóp sao?”

- Cũng đúng...

Vẻ mặt Lâm Khí Chi và Lăng Cô Hồng vừa mới đổi, Sơn Lan lại nói: “Không sai, là ta suy nghĩ chưa kỹ càng, đa tạ Vô Danh tiểu đệ đã nhắc nhở!

Thấy vậy Ngô Minh lập tức hiểu ra, ba người này rõ ràng phải tiếp nhận áp lực quá lớn nên có chút mất bình tĩnh.

Trong lòng lại sợ hãi: “Chẳng lẽ thực lực của thần linh ở thế giới này lớn mạnh đến vậy?”

Lúc này cũng không nhiều lời nữa, cả đám nói chuyện phiếm vài câu, không có hi vọng đi tiếp, sau đó mỗi người hậm hực trở về phòng mình đi ngủ.

Đêm đến.

Mây đen phủ kín bầu trời, huyện thành cấm đi lại vào ban đêm, ở thời cổ đại càng khó thấy được một tia ánh đèn, từ giờ Tý đến giờ Sửu trời đất là một mảnh tối mịt.


Ngô Minh nằm trong phòng, mặc nguyên quần áo đi ngủ, hơi thở đều đặn mà kéo dài, như có như không, tầng hào quang yếu ớt nhẹ nhàng trên mặt lúc ẩn lúc hiện.

Linh Quy Dưỡng Khí công trên người đã luyện tới cảnh giới vô cùng thành thạo, ngay cả trong giấc ngủ cũng có tiến bộ.

Ùng ục!

Lúc này, cửa sổ khẽ động, có một vật từ trong bóng đêm nhảy vào trong.

Vật này ở trong phòng lăn một vòng, sau đó biến thành hình người, móng tay vô cùng sắc bén chồm lên trên chiếc giường nhỏ.

Bịch!

Ngay khi móng tay xanh sẫm sờ vào áo của Ngô Minh, một tầng ánh sáng vàng bỗng nhiên hiện lên, lóe sáng cả căn phòng.

- Á!

Bóng người phát ra tiếng rít chói tai vô cùng thê thảm, lộ ra đầu tóc rối bù, mặt xanh nanh vàng vô cùng dữ tợn, nhìn thấy tầng ánh sáng vàng trên người Ngô Minh thì rất ngạc nhiên, muốn rút lui.

- Thật sự có quỷ ư?

Ngô Minh mở mắt yên lặng nhìn, khóe miệng nhếch lên: “Ta không làm hại người khác, người khác lại muốn hại ta, được! Được lắm!”

Cũng không nói nhiều mà ném ra một lá bùa dán lên khung cửa, bên ngoài căn phòng như có một quầng sáng lóe lên, rực rỡ như ngọc lưu ly, lại giống như tường đồng vách sắt, con quỷ tụ tán vô hình, lúc này đụng phải hét thảm một tiếng, bị bật trở lại.

- Đây là loại quỷ bị người sai khiến?

Trong mắt Ngô Minh hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử, vội nhảy xuống giường như mãnh hổ xuống núi, trong tiếng rít gào đánh ra một chưởng, chân khí cuốn theo gió lớn, dòng khí cuộn trào trong phòng.

- Chít chít!

Bóng dáng con quỷ mỏng manh như tờ giấy, đối mặt với một chưởng của Ngô Minh, phất phơ lùi về phía sau như con thuyền nhỏ trong cơn sóng dữ, mặc dù sóng gió cao vút nhưng vẫn không thể lật.

Thế nhưng lúc này nhìn thấy khí huyết dương cương của Ngô Minh cũng không dám tiến lên mạo phạm, không ngừng đâm vào cửa sổ, cửa lớn.


- Chà chà... quả nhiên... võ công chưa đạt đến Tiên Thiên, tinh, khí, thần hợp thành một thể thì chỉ có thể bảo vệ bản thân, không có cách nào sát thương loại vật vô hình này sao?

Người luyện võ khí huyết dương cương, nếu trong lòng không sợ hãi thì ma quỷ thông thường đương nhiên không thể đến gần, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng nếu đạt đến cảnh giới Tiên Thiên hay luyện ra được cương khí, trong chiêu thức ngưng tụ được khí huyết tinh thần thì sẽ có điểm khác biệt, chưởng phong đánh ra có thể làm bị thương lệ quỷ, ác quỷ!

Chỉ là hiện tại Ngô Minh mới luyện đến đỉnh Chân Khí cảnh, tinh, khí, thần còn thiếu một chút nên không thể ngưng tụ để luyện bước cuối, vậy mà lại có công dụng này.

- Người luyện võ trước khi đạt đến Nhục Thân cảnh tầng sáu muốn đối phó với ma quỷ thì chỉ có...

Móng tay Ngô Minh gảy một cái đâm vào ngón trỏ, ép ra một giọt máu tươi long lanh óng ánh, đỏ như mã não, đánh về phía con quỷ đang nhe nanh múa vuốt như đang trêu đùa cười nhạo.

Bịch!

Chưởng phong đánh ra, một cái bóng màu đỏ lóe lên, từ trong ngực con quỷ xông ra.

- Á!

Con quỷ hét thảm một tiếng, trước ngực thủng một cái lỗ lớn, thân hình dần dần tan rã, trong con ngươi thậm chí còn hiện lên vẻ sợ hãi, nhanh chóng xông về phía cửa sổ như một con dã thú bị vây nhốt.

- Cho dù là người bình thường, cắn đầu lưỡi lấy tinh huyết ở kinh Thiếu dương cũng có thể tránh quỷ, người luyện võ cũng vậy, có khi còn lợi hại hơn... đối phó với con quỷ này thậm chí còn không cần đến tinh huyết nơi đầu lưỡi, máu bình thường là đủ... Đương nhiên, người luyện võ nhất định phải ở trạng thái mạnh mẽ nhất về mọi mặt, nếu như đang bị trọng thương hay trong lòng sợ hãi, tinh, thần, khí không tụ lại một chỗ, hòa vào trong máu thì không có tác dụng lắm...

Ngô Minh lại nhớ kĩ thêm một điều.

- Chuyện gì vậy?

Sơn Lan ở bên ngoài hoảng sợ hỏi, đi kèm theo đó là âm thanh kiếm rút ra khỏi vỏ réo rắt lanh lảnh.

Hiển nhiên trận ẩu đả này đã bị mấy người bên cạnh phát hiện ra.

Ngô Minh lúc này cũng không có tâm trạng thử nghiệm, rút thanh kiếm làm bằng gỗ đào bổ xuống vài nhát, lệ quỷ kêu thảm một tiếng sau đó tiêu tan, từng luồn khí đen chậm rãi biến mất dưới ánh sáng vàng óng ánh trong suốt.

- Xảy ra chuyện gì vậy?


Chỉ sau vài giây, giọng nói của Sơn Lan và Lăng Cô Hồng truyền vào trong.

Ngô Minh mở cửa, thậm chí còn nhìn thấy bóng dáng của nho sinh Lâm Khí Chi bước ra khỏi phòng, rõ ràng đám người này ở trong thế giới nhiệm vụ đều không thể yên tâm tuyệt đối, mới nghe thấy gió thổi cỏ lay thôi đã phải cảnh giác.

- Bị một vị khách không mời mà đến phá hỏng mộng đẹp, nhưng mà không sao...

Lúc này Ngô Minh đương nhiên đã thu dọn hết những vật khó coi, quần áo chỉnh tề, sắc mặt ung dung khiến Sơn Lan và Lăng Cô Hồng trong nháy mắt có cảm giác nhìn không thấu.

- Ngươi... đi làm gì đó?

Nhìn thấy Ngô Minh bước ra khỏi sân nhỏ, Sơn Lan không kìm được hỏi.

- Đương nhiên là đi đáp lễ rồi!

Trong con mắt hắn xẹt qua một tia lạnh lẽo, cười gằn nói.

Nếu không báo thù, quả thật muốn xem hắn như bùn nhão thích nặn thế nào thì nặn thế đó sao? Hơn nữa nhiệm vụ mới được công bố đã bị kẻ khác tấn công, lập tức khiến Ngô Minh liên tưởng.

- Từ con quỷ hôm nay có thể thấy, kẻ khống chế phía sau rõ ràng cũng chẳng phải loại dũng mãnh quả cảm, thậm chí còn không được tính vào tầng lớp tu đạo, nhiều nhất cũng chỉ là hạng thuật sư học được vài chiêu sai khiến quỷ mà thôi...

- Hơn nữa... khoảng cách cũng sẽ không quá xa...

Ngô Minh trèo lên tường, như linh miêu bay vút lên, trên mặt hiện lên một tia lạnh lùng...

...

- Á... tiểu quỷ của ta... tiểu quỷ của ta bị tiêu diệt rồi!

Trước đó không lâu, vào giờ phút Ngô Minh chém chết con quỷ thì một tên đàn ông mặt ngựa ở trong một căn phòng bên trong một cái sân nhỏ cách quán trọ không xa hét thảm một tiếng, lỗ mũi máu chảy ròng ròng, cơ thịt toàn thân co rúm lại, mồ hôi lạnh tuôn rơi giống như đang phải chịu nỗi đau cực kì lớn.

- Tên... tên đáng chết kia thế mà dám giết tiểu quỷ của ta... á á á... mối thù này không đội trời chung, ta muốn cả nhà hắn chết thảm!

Sau khi ồm ồm thở dốc, tên đàn ông mặt ngựa cố gượng người dậy, sắc mặt trắng bệch, trong mắt hiện lên thù hận thấu xương.

Sắc mặt Đồ Dưỡng Hạo cùng một tên Sáp Huyết Minh bên cạnh gã cũng không tốt: “Mã lão tam... bản lĩnh của ông chúng tôi đã rõ, xem ra lần này đối phương có người tài giỏi...”

Đồ Dưỡng Hạo lia mắt nhìn quanh khiến đám người mới đang run rẩy rùng mình: “Không thể ở đây được nữa, chúng ta phải đi ngay!”

Pháp lệnh trong huyện thành rất nghiêm ngặt, thế giới này còn có quỷ thần tồn tại, vô cùng kiêng kị điều này.


Càng không cần nói đến toàn bộ huyện thành Hắc Đài thực chất vẫn nằm trong phạm vi quản hạt của thành hoàng, tuy rằng huyện thành rộng lớn, dân số cả vạn người nên chưa chắc đã để ý đến nơi này, thế nhưng vẫn vô cùng rắc rối.

- Tiểu quỷ của ta ơi...

Mã lão tam vẫn mang vẻ mặt đưa đám, thoạt nhìn còn đau khổ hơn cả con trai ruột chết đi.

- Ta đã sớm nói với ngươi rồi... loại pháp thuật sai khiến ma quỷ này chính là dùng thân mình nuôi quỷ, trước khi hại người đã tự hại mình, có khi còn bị cắn trả, so với ngũ quỷ thần thông của chính tông huyền môn không biết thua kém bao nhiêu... Lần này cũng coi như một cơ hội, nhân lúc còn kịp hãy bỏ cái thuật pháp nho nhỏ này mà đổi sáng món khác đi!

Cậu thanh niên đứng cạnh Đồ Dưỡng Hạo mở miệng nói.

Khi hắn không nói chuyện trông cũng bình thường như những người khác, thế nhưng lúc mở miệng lại vô cùng mạch lạc, trên người như có một loại uy nghiêm nào đó khiến ngay cả Đồ Dưỡng Hạo cũng không dám nói gì, Mã lão tam lại càng không ngừng gật đầu vâng dạ.

Thế nhưng sau khi gật đầu Mã lão tam lại cười khổ.

Hắn đương nhiên cũng muốn luyện chính tông huyền môn, thế nhưng giá rao bán của loại phương pháp luyện công này đắt đỏ cỡ nào chứ? Ví dụ như phép ngũ quỷ vận tài cần phải có bản lĩnh vô cùng cao cường để bắt quỷ, nuôi quỷ, lập đàn cầu pháp, tế tự, cho quỷ ăn, chú văn... Sau khi quỷ luyện thành rất dễ điều khiển, uy lực vô cùng to lớn, không cần lo nghĩ đến việc bị cắn trả, thế nhưng giá rao bán cũng cao khủng khiếp, hẳn hai trăm đại công! Dựa theo cách trao đổi của Chủ Thần Điện thì cần có đủ hai ngàn hai trăm tiểu công, có bán hắn đi cũng không xoay sở nổi!

Càng không cần nói đến sau khi mua được pháp quyết còn phải mua vũ khí pháp thuật cùng một bộ, thậm chí nuôi quỷ cõi âm đến cuối cùng còn phải tự mình đi bắt loại quỷ vô cùng lợi hại, tính đi tính lại nếu không có ba ngàn tiểu công thì không đủ!

Số mà hắn tích lũy được qua mấy lần nhiệm vụ luân hồi có thể trao đổi được “Thuật nuôi quỷ” này đã là vét sạch gia sản, mấy cái khác nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Lúc này thanh niên kia lại tiếp tục nói: “Đương nhiên... ta cũng biết ngươi tu hành không dễ dàng gì, về sau cũng có thể cho ngươi mượn điểm thành tích, lần này xem như đập đi để xây lại, đại nạn không chết, tất có hậu phúc!”

- Đa tạ Trịnh công tử, đa tạ Trịnh công tử!

Ở trong Chủ Thần Điện, cho mượn điểm thành tích quả thật chính là đại ân đại đức cứu mạng, Mã lão tam cảm động đến rơi nước mắt, liên tục vái tạ, nghĩ thầm trong lòng: “Vị Trịnh Tiềm Trịnh công tử này nghe nói không phải dạng vừa, anh trai hắn có chức vị cao trong Sáp Huyết Minh, đến cả Đồ lão đại cũng phải hầu hạ cẩn thận...”

Ý tưởng nịnh bợ nảy ra trong đầu.

Lại nhìn nhìn sắc mặt Đồ Dưỡng Hạo có vẻ ôn hòa, không giận dữ mấy thì hạ quyết tâm.

- Thế nhưng lúc nãy lão Đồ ngươi nói không sai, nơi này không thể ở tiếp, chúng ta mau mau đi thôi!

Trịnh Tiềm thấy đã thu phục được Mã lão tam thì cũng khẽ gật đầu.

Có thể sống sót qua mấy lần nhiệm vụ Chủ Thần Điện đều không phải hạng tầm thường.

Tên Mã lão tam này tuy rằng không có lề lối, dung mạo thô tục, thế nhưng mệnh cách thuần âm, dù sao có thể tu luyện phương pháp nuôi quỷ thì cũng coi như một nhân tài.

Tuy hắn dựa dẫm vào đại ca nên tạm thời không có kẻ nào dám ức hiếp, thế nhưng Chủ Thần Điện kinh khủng đến mức độ nào chứ? Ngay đến cả Sáp Huyết Minh cũng chỉ là con giun con dế đang vùng vẫy, đương nhiên phải chuẩn bị thêm nữa, tăng cường thực lực của bản thân mới đúng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui