Chủ Thần Không Muốn Chơi Nữa

Trời dần về chiều, mặt trời cũng lắp ló sau những hàng cây, ánh sáng cũng lu mờ dần, bây giờ trong toà lâu đãi chỉ còn tiếng bước chân như có như không của một vài người chơi, còn những chủ nhân của tòa lâu đài đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc này dưới tầng trệt của toà lâu đài, trên hành lang tăm tối hai bóng người đứng sát vào nhau giống như đang thì thầm gì đó với nhau, bỗng một luồn ánh sáng chiếu lên, lấy hai người làm trung tâm mà sáng rực một mảnh hành lang.

Hai người đi đâu ánh sáng rọi đến đó, một người trong đó chăm chú nhìn những bức tượng làm bằng đường, người còn lại thì nhìn chằm chằm người đang nhìn bức tượng, hai người rất ăn ý mà im lặng nhìn cho đến khi bọn họ thấy được chỗ thiếu một bức tượng.

“Thiếu rồi, nơi này cách cửa không xa.” Mạnh Luân nhìn xung quanh thấy đối diện tầm nhìn có một khoảng trống không để bất cứ thứ gì cả, sau đó anh nhìn thử xuống chân nhưng cũng không thấy cái gì: “Mảnh vỡ không còn nữa.”

Trần Phong thản nhiên như biết trước điều này: “Hiển nhiên là vậy rồi, bởi vì chúng sẽ có một bức tượng mới, không cần thứ đã vỡ nát này.”

“Anh nói phải.” Nghe vậy Mạnh Luân gật gù.

“Cậu thật sự không quan tâm à.” Trần Phong nhướn mày hỏi.

“Ai biết được.” Mạnh Luân nhún vai tỏ vẻ.

Mạnh Luân không phải người tốt gì cho cam, trừ khi trước mắt có thể cứu anh sẽ cứu, còn lại nếu nó gây nguy hại cho tính mạng bản thân hay bạn bè xung quanh mình thì anh sẽ không xía vào, đây là nguyên tắc cũng là tâm tư ích kỷ của chính anh.


“Tốt, về phòng thôi.” Nắm lấy tay Mạnh Luân, Trần Phong khẽ kéo đi, hai người dưới ánh sáng của viên ngọc chiếu sáng trên đầu mà chậm rãi trở về phòng.

Khi đứng trước cửa phòng Mạnh Luân bất giác cảm thấy không ổn, anh nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn nhìn ra thứ gì đó.

“Cậu cảm nhận được à.” Thấy Mạnh Luân nhìn cửa không rời mắt Trần Phong liền bật cười, mặc dù có chút bất ngờ khi Mạnh Luân có thể cảm nhận ra được sự bất ổn của cánh cửa này nhưng anh ấy cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Bởi vì người này chính là Mạnh Luân mà.

“Ừm, nhưng tôi không thể xác nhận được vị trí hay nó có hình dáng như thế nào.” Gật nhẹ đầu Mạnh Luân tiếp tục đưa mắt thăm dò cánh cửa.

Trần Phong không nói gì chỉ nhìn Mạnh Luân đang rà soát xung quanh mà tìm kiếm.

“A, đây rồi.” Mạnh Luân cuối cùng cũng rờ trúng thứ tạo nên sự khác biệt cho cánh cửa, anh thăm dò kéo nó từ từ ra, khi nó được kéo ra một góc liền hiện rõ thứ được dán trên cửa.

Một tấm bùa vàng, có kích thước nhỏ chỉ bằng một ngón giữa, bên trên có một hàng chữ nhỏ mà mắt thường không thể nhìn thấy rõ tràn ngập khắp lá bùa, khi được kéo ra khỏi cánh cửa dường như phát ra âm thanh của thứ gì đó bị cắt đứt làm đôi, tiếng vang rất nhỏ nếu không để ý thì sẽ không nghe thấy…

“Đây là cái gì.” Tận mắt nhìn thấy từ lúc lá bùa tàng hình đến khi hiện rõ ràng Mạnh Luân tò mò hỏi.

“Bùa trêu tà vật, có thể hấp dẫn đến những thứ kia, để chúng nó đi vào phòng, tuy nó vô vụng với người chơi cao cấp hoặc những người mẫn cảm với nguy hiểm nhưng bản chất của nó cũng khiến người khác khó chịu.” Trần Phong lấy lá bùa ra khỏi tay Mạnh Luân, nhưng bỗng nhiên lá bùa phụt một cái bóc cháy, ngọn lửa chỉ bao bọc xung quanh lá bùa, đến khi nó thành tro thì biến mất.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt khiến Mạnh Luân giật mình, đến khi hoàn thần lại mới lo lắng nhìn bàn tay Trần Phong “Anh có sao không, có bị phỏng không, sao tự nhiên lại bóc cháy vậy.”

“Không sao, ngọn lửa đó không thể tổn thương tới tôi, lá bùa khi mất hiệu lực sẽ tự động bóc cháy.” Trần Phong khẽ cười, đưa tay lên vuốt ve mặt của Mạnh Luân, khi nhìn thấy sự lo lắng của anh, anh ấy mới dịu dàng nói.

Cả hành làng đều im ắng chỉ duy nhất hai người đứng trước cửa phòng nhìn nhau ánh mắt không có lúc nào rời nhau, hai người cứ thế nhìn nhau cho đến khi Mạnh Luân ngại ngùng xoay đầu đi thì nghe được một tiếng thở dài của Trần Phong.

“Chúng ta qua bên Ngọc Quan xem thử đi.” Không khí đầy xấu hổ, Mạnh Luân nhỏ giọng nói rồi bước nhanh sang phòng kế bên.


Trần Phong nhìn Mạnh Luân đánh trống lảng rồi bỏ đi đành than thở vài tiếng rồi đi theo.

“Ngọc Quan, có đó không.” Mạnh Luân đứng ngoài cửa nhưng không gõ cửa chỉ lớn tiếng gọi.

Cạch.

Cánh cửa mở ra, Kỳ Việt đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, Mạnh Luân nhìn thoáng qua thì thấy Ngọc Quan đang nằm trên giường ngủ.

“Trên cánh cửa có bùa, cậu tìm thử đi.” Không đợi Kỳ Việt hỏi gì Mạnh Luân liền vào thẳng vấn đề.

“Tôi không cảm nhận được.” Kỳ Việt cau mày nói.

“Cậu chưa đủ để có thể cảm nhận sự bất thường.” Trần Phong lắc đầu cũng không nhiều lời.

Kỳ Việt nghe vậy cũng thôi suy nghĩ mà bắt đầu tìm kiếm khắp cánh cửa. Chỉ nhìn sơ qua thì không có gì khác thường, nhưng khi dùng tay chạm vào thì có thể cảm nhân được sự khác biệt.

Mạnh Luân cùng Trần Phong cũng không đứng xem mà quay về phòng, hai người rất ăn ý mà không nhắc đến hai người Anna cùng Jes.

“Không biết Long đóng vai trò gì bên trong chuyện này đây nhỉ.” Mạnh Luân vu vơ hỏi, từ đầu anh đã thấy người này rất không bình thường.


“Người chơi cao cấp.” Trần Phong thản nhiên đáp, đối với người chơi trong hệ thống trò chơi, người chơi cao cấp xuất hiện ở màn chơi trung cấp là chuyện rất bình thường.

Dù sao thứ tự xưng là hệ thống trò chơi kia hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của người chơi, nó chỉ cần người chơi hoàn thành mục tiêu nó đưa ra là được.

“Vậy còn cô gái kia.” Nghe nói vậy Mạnh Luân cũng không quá kinh ngạc mà tiếp tục hỏi.

“Chưa thể xác định, nhưng không nằm ngoài người chơi cao cấp.” Trần Phong phiền muộn.

Hai người nói xong cũng không tiếp tục nói gì nữa thời gian cũng không còn sớm cả hai nằm trên giường nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, bầu trời bên ngoài đã dần dần khuất bóng, cả lâu đài đều chìm vào bóng tối.

Cốc, cốc, cốc, cốc.

Bốn tiếng gõ cửa lại vang lên, không chệch một giây phút nào, từng tiếng từng tiếng như gõ vào lòng người, không nhanh không chậm mà cứ đều đều vang lên.

Nhưng lúc này tiếng gõ cửa cũng không còn làm người khác quan tâm đến nữa, những người nghỉ ngơi trong phòng bên phải đã chìm vào giấc ngủ sâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận