Rầm, rầm, rầm.
Tiếng đập cửa ở một căn phòng nào đó vang lên, tiếng vang rất mạnh như muốn làm gẫy cả cánh cửa, dù vậy vẫn không có bất kỳ tiếng động nào khác vang lên.
Tiếng đập càng ngày càng mạnh, nếu người bên trong không phát ra tiếng nào thì vẫn tiếp tục đập.
"Ai vậy.
" Thêm vài tiếng đập mạnh cuối cùng người trong phòng cũng run giọng hỏi.
Người đập cửa ngừng đập một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn không mấy lưu loát nói "Cơm.
"
Bên trong cánh cửa khi nghe giọng nói cất lên liền hoảng sợ mà liên tục từ chối "Không, không, không cần chúng tôi không ăn, chúng tôi không ăn.
"
Tiếng bánh xe tiếp tục chậm rì rì lăn bánh, rồi dừng lại ở căn phòng khác, tiếng đập cửa lại vang lên, nhưng không bao lâu thì bên trong quát lớn "Không ăn.
" Rồi im bật.
Một lúc lâu tiếng bánh xe mới tiếp tục vang lên, lúc này xe đẩy vừa dừng lại liền nghe được tiếng mở cửa, Ngô Đoàn bước ra nhìn vào cô bé cầm tay vịn của xe đẩy.
"Hai phần.
"
Cô bé tứ chi cứng đờ không nói tiếng nào mà chầm chậm lấy hai hộp cơm trên xe rồi đưa qua.
Ngô Đoàn cầm lấy, đứng im một lúc thấy cô bé vẫn không có ý định rời đi ông liền trầm tư rồi nói "Căn phòng này từng ở mấy người.
"
"Một.
" Cô bé nói xong liền đẩy xe đi.
Xe đẩy dần dần đến cửa phòng của Mạnh Luân, nhưng không giống với những phòng trước lúc này tiếng gõ rất nhẹ nhàng lịch sự.
Mạnh Luân mở cửa nhìn cô bé bên ngoài, dịu dàng nói "Cho anh hết được không.
".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu |||||
Cô bé nghe vậy cũng không nói gì chỉ gôm các hộp cơm trên xe rồi đưa cho anh, Mạnh Luân nhận lấy rồi chuyền cho Trần Dương cùng Túc Nhan đứng phía sau.
"Anh có thể hỏi em được không.
" Mạnh Luân đưa xong liền nhìn lại cô bé trước mặt, cô bé khẽ gật đầu.
Suy nghỉ một lúc lâu Mạnh Luân hỏi " Em là ai.
"
"Không biết, con.
" Cô bé lắp bắp nói, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.
Mạnh Luân không chắc nói lại "Em không biết mình là ai, nhưng ở đây em là con của chủ nhà trọ.
"
Cô bé suy nghỉ một chút rồi gật đầu động tác đầy chậm chạp.
"Cảm ơn em.
" Mạnh Luân thấy vậy khẽ cười, hành động này của cô bé rất đáng yêu, mặc dù làn da trắng bệch, nét mặt cũng không thay đổi.
Cô bé thấy anh cười thì híp híp mắt, giơ tay lên phẩy phẩy rồi đẩy xe lên tầng, đôi chân nhún nhẩy từng nhịp.
Ba người dỗi mặt nhìn cô bé đi khuất thì vào lại phòng rồi đóng cửa lại, nhìn tám hộp cơm nóng thổi trên bàn Trần Dương khẽ nuốt nước miếng hỏi "Cái này ăn được không.
"
"Chắc được.
" Mạnh Luân nhún vai rồi cầm một hộp mở ra, bên trong có một cái trứng cùng một miếng sườn, mùi thơm toả ra từ nó nhìn rất ngon miệng.
Thấy Mạnh Luân mở đầu ăn vào miệng, Trần Dương cùng Túc Nhan cũng không chần chờ nữa mà hì hục ăn.
Ba người không thể nào ăn hết tám hợp vì vậy sau khi ăn no những hộp còn lại liền để ngay ngắn trên bàn lúc nào đói thì tiếp tục dùng.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ càng ngày càng mờ, dường như mặt trời đã khuất sau núi khiến cho ánh sáng bị che khuất hoàn toàn, nhìn căn phòng dần dần tối đen, Túc Nhan đứng dậy tìm kiếm công tắc đèn.
Căn phòng được xây theo phong cách cổ xưa nên đèn cũng được dùng là đèn ống dài rất bình dị.
Túc Nhan bật nút, ánh sáng chớp tắt, chớp tắt từ cây đèn phát ra một lúc mới hoàn toàn sáng hẳn.
"Giờ chúng ta làm gì.
" Trần Dương vươn người ra sau, tuỳ ý hỏi.
Mạnh Luân híp híp mắt ngáp một hơi rồi đi lên giường "Ngủ đi, tối hạn chế ra phòng.
"
"Chúng ta chỉ có hai giường, chia thế nào.
" Túc Nhan cũng ngáp ngắn ngáp dài hỏi.
"Hai đứa ngủ chung đi, anh đây quen ngủ mình rồi.
" Mạnh Luân lăn dài trên giường nhưng chỉ vừa dứt lời thì chân liền bị ôm, không biết Trần Dương mon men lên giường anh từ lúc nào.
"Đừng mà, đừng mà em muốn ngủ với anh cơ.
" Trần Dương giả vờ nũng nụi.
"Trần Tiểu Thụ, hai 0 với nhau không mần ăn được gì cả với lại anh cũng không hứng thú với em, mời phắn nhanh cho.
" Mạnh Luân vẻ mặt đầy ghét bỏ mà rút chân mình ra khỏi tay Trần Dương thuận tiện còn đạp vào người cậu vài cái thể hiện đầy ý tứ 'lượn đi cho nước nó trong'.
Trần Dương bị anh đá thì thuận theo mà lăn xuống giường, hai tay ôm tim khuôn mặt đầy đau khổ giả vờ nói "Không ngờ anh lại ghét bỏ em, chúng ta ăn chung, ngủ chung vậy mà giờ đây anh nỡ đối sử với em như vậy, có phải anh có người khác rồi không.
"
Mạnh Luân nhìn cậu diễn đến nhập tâm mà bất đắc dĩ bật cười, anh mắng "Đủ rồi, ai cũng biết 1 với 1 ắt sẽ có 0 nhưng 0 với 0 thì ai có thể thành 1, hai ta bên nhau không hợp, chia giường đi bớt đau khổ.
"
Trần Dương thấy Mạnh Luân đáp lời mình liền vui vẻ chuẩn bị diễn tiếp thì bị anh ném mộc bài qua, cậu thuận tay chụp lấy, khó hiểu nhìn anh.
"Treo trước cửa đi, không nói nữa anh ngủ đây.
" Mạnh Luân cũng không nhìn Trần Dương mà úp mặt vào gối.
Túc Nhan cũng không nói gì mà nằm xuống, Trần Dương nhìn hai người đã yên trí xong đành thở dài mà cầm mộc bài ra ngoài, sau khi treo xong cậu vào lại phòng khoá cửa lại, nhẹ nhàng đi lại giường thì thấy hai người nằm ở hai cái giường đã hít thở nhẹ nhàng mà chìm vào giấc ngủ.
Trần Dương nhìn qua giường Mạnh Luân thấy anh một mình chiếm cả giang sơn thì đành bó tay mà lên giường của Túc Nhan chiếm nửa cái giường còn lại, vừa nằm xuống cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, đôi mắt từ từ híp lại cuối cùng là đóng chặt, ba người trên giường có một giấc ngủ say.
Nữa đêm, ánh trăng treo cao trên đầu, bóng tối bao trùm bên ngoài, trong căn phòng nhỏ ở tầng ba của nhà trọ vẫn còn ánh sáng chiếu rọi, trên hai chiếc giường hai bên ba người vẫn đang chìm trong giấc ngủ.
Kỳ cụp, kỳ cụp.
Tiếng gì đó phát ra từ bên ngoài hành lang tối ôm, nó vừa ma sát với sàn nhà vừa đụng vào những vách tường gây ra những tiếng động kỳ lạ, như gần như xa, không ai biết được nó đang tiến lại gần hay bỏ đi xa.
Mạnh Luân đang trong giấc mộng dài thì nghe thấy tiếng va chạm liền bật người mở mắt dậy, anh lia đôi mắt sắt lẻm xung quanh căn phòng nhưng không thấy gì khác thường liền thả lỏng.
Lúc này bên ngoài cửa phòng một tiếng gõ nhẹ cửa vang lên, không biết là vô tình đập vào hay là cố ý gõ.
Mạnh Luân nhìm chằm chằm cánh cửa, tay chân nhẹ nhàng di động, anh rời khỏi giường, không để phát ra bất kỳ tiếng động nào mà đi đến cửa, khi đi ngang qua cái bàn trong góc thì sẵn tay quơ lấy con dao quân dụng.
Cầm chắc dao trong tay, Mạnh Luân từng bước từng bước đến gần cửa, anh áp tai mình vào cánh cửa, nín thở để nghe rõ âm thanh đang phát ra.
Bịch, cộp, kỳ cụp.
Những âm thanh quái lạ từ bên ngoài truyền vào, không thể phân biệt rốt cuộc thứ bên ngoài là gì và nó đang làm gì.
Tiếng động mỗi lúc một lớn rồi nhỏ dần nhỏ dần, giống như có rất nhiều cái gì đó đang di chuyển ngoài hành lang, chúng đụng vào cửa vào tường giống như để kiểm tra thứ gì đó.
Kẹo kẹt, tiếng mở cửa vang lên, âm thanh di chuyển cũng từ từ biến mất, Mạnh Luân thở dài một hơi nhưng nghỉ đến tiếng cửa mở thì liền căng thẳng, những thứ này có thể tự mở cửa.
Anh lo lắng đứng cạnh cửa một lúc lâu nhưng không nghe thấy bất kỳ động tỉnh nào nữa liền thả lỏng rồi trở về giường.
Ngồi lên giường nhìn hai đứa nhỏ vẫn ngủ say như chết ở giường kế bên anh không khỏi thở dài, nếu Túc Nhan không gặp anh thì cô nhóc này sẽ ra sao trong trò chơi khủng bố như thế này, nếu một ngày nào đó Trần Dương bắt buộc phải vào đây một mình thì cậu sẽ sống sót chứ.
Càng nghỉ tâm trạng càng trùng xuống, nếu có thể anh vẫn sẽ ở kế bên bảo vệ cho những đứa trẻ này.
Mạnh Luân bề ngoài nhìn rất lạnh lùng nhưng thật ra trái tim anh rất ấm áp, nếu người khác đối tốt với anh, anh sẽ trả lại gấp mười lần, nhưng ngược lại nếu anh thấy người đó gây hại đến anh hay người thân yêu của anh thì sẽ sống không bằng chết.
"Chắc mộc bài có công dụng ngăn chặn những thứ đó, vậy phòng bị mở là phòng của người nào.
" Lầm bầm một mình nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, nếu muốn biết thì mai sẽ rõ thôi.
Bên ngoài hành lang đã im ắng, Mạnh Luân thức tới gần sáng rồi mới an tâm nằm xuống giường chợp mắt một lát.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...