“Đứng lại !!!”
Trong nháy mắt, một đám lính Triệu Quốc mặc quân phục đáp xuống, cực điểm hung bạo muốn chặn đầu Lưu Phàm và tên Khôi Lỗi Sư kia.
“Thả người của bọn ta ra !!”
“Ngu dốt, có kẻ nào nghe người khác nói như vậy liền thả không ??” Lưu Phàm lừ mắt đầy chán nản, nói.
Đám lính Triệu Quốc tu vi hoàn toàn vẫn đang nằm dưới Siêu Cấp, nói cách khác, không hẳn bọn chúng là đối thủ của Lưu Phàm.
Hùng hổ quy về hùng hổ, e ngại quy về e ngại, hai bên chưa hề động thủ.
“Đội hình 1 – 2 – 3 – 4, triển khai thành từng nhóm một, nhanh !” Tên thủ lĩnh hô lên.
Lưu Phàm dĩ nhiên nắm được, đội hình này bao gồm một đấu sĩ lao lên giáp chiến, hai đỡ đòn kiềm chế đường tấn công, ba tên Khiển Tu gây bất lợi và bốn tên pháp sư tầm xa làm sát thương chính.
Hắn nhếch mép cười, xem ra vị thủ lĩnh này không quá tinh thông, dùng một đội hình lớn như vậy chỉ để đối đầu một người, ấy là xuẩn.
Nếu như sử dụng đội hình 1 – 1 – 1 như lúc Lưu Phàm giáp chiến Tịnh Huyết Yêu, sẽ đảm bảo được tỉ lệ thành công của cả một tập thể lớn, bởi rằng dù cho vài đội vỡ cũng vẫn còn rất nhiều đội khác yểm trợ.
Nhưng, một khi đã lựa chọn để sử dụng đội hình lớn như vậy, chắc chắn số lượng tổ đội sẽ giảm xuống, mất một đội đồng nghĩa với việc tổn thất không nhỏ.
Lưu Phàm chỉ là một con mồi đơn độc, việc dồn quá nhiều hỏa lực rất dễ gây ra sai lầm, vừa tiêu tốn nguyên tố lại vừa có tỉ lệ trượt cao.
“Hừ, sai một ly đi một dặm, ngươi hôm nay nhất định trả giá vì quyết định này !!” Lưu Phàm triệu hồi Cốt Kiếp Cung, chỉ thẳng mặt tên thống lĩnh, đáp.
“Các đội, tấn công !!” Tên tướng nghiến răng, gào lên đáp trả.
Chỉ thoáng một chút độ trễ khi thi triển ma pháp, ngay lập tức Lưu Phàm đã nhìn thấy ngợp trời ma pháp bắn lên, màu sắc lẫn lộn như một thứ cầu vồng.
Hắn không hề nao núng, nhìn vào trong linh ước, con rùa trắng Huyền Vũ Thạch đang gao gao từng hồi.
Lưu Phàm giương lên Cốt Kiếp Cung, tay bên này lại hiện ra Chuẩn Trung Cấp Thổ Thạch mà khảm vào.
“Xem lão có nói đúng không nào !”
“Thổ Tiễn !!!”
Thổ Tiễn oanh xuống mặt đất, có thể nhìn thấy một lớp mờ ảo mai rùa hiện lên, tựa như một dạng áo ôm sát lấy tường đất mà mọc lên.
Ấn kí mai rùa chuyển dần từ sắc trắng sang sắc hoàng kim, óng ảo mà nghiêm trang đến cực điểm, tựa như thực sự tái hiện lại thần thông của Tiên Tộc.
Hình ảnh lúc này mới thực sự giống như trêu ngươi người khác, ma pháp của lính Triệu Quốc va vào Thổ Tiễn như người dưng qua đường, căn bản không để lại một ảnh hưởng gì đáng kể.
“Phòng ngự tuyệt đối...có vẻ là chưa đạt được, nhưng, chí ít có thể chắc chắn ở Cao Cấp không ai có thể xuyên phá !!”
Lưu Phàm cười, nhìn bên kia lính Triệu Quốc đang tái mặt.
Dĩ nhiên là bọn chúng thấy được sự áp đảo này, một bức tường được dựng lên từ viên Trung Cấp Thạch có thể dễ dàng chặn đứng Cao Cấp ma pháp, thậm chí còn ở mức độ cực kì kinh khủng.
Ma pháp không phải là nháy mắt thi triển, thời gian thi triển Cao Cấp ma pháp chí ít cũng gấp đôi thời gian dành cho Trung Cấp ma pháp.
Nói cách khác, chỉ cần Lưu Phàm còn tập trung, mấy tên kia không có một cơ hội nào để gây sát thương lên hắn.
“Ta nghĩ hai bên đều đã nhận ra thế cục, sao các ngươi không chịu nhường đường đi ??” Lưu Phàm nói ra.
“Bọn ta nguyện hết lòng vì hoàng triều, mãi mãi phục vụ Triệu Quốc đáng tự hào !!” Một tên lính đáp lại.
“Tự hào ?? Hết lòng ?? Thực phải khen cho các ngươi có đủ hiếu nghĩa trung quân, nhưng, ta cũng hết lòng vì Âu Lạc, đừng hòng ta nương tay !!” Lưu Phàm đáp lời.
“Lôi Tiễn !!!”
Sau hai lần niết bàn, cấp độ hiện tại của Lôi Tiễn chính là Tinh Cao Cấp, chỉ cần một khoảng thời gian không đáng kể liền có thể đột phá Siêu Cấp uy lực, chính là nghiền ép uy lực đối với bọn chúng !!
“Mau chóng dựng phòng thủ ma pháp !!”
-Xạc !!!!-
Không kịp nữa, độ trễ khi gián tiếp thi triển qua khí cụ đều giảm đi rất nhiều, nói cách khác, cho dù Lưu Phàm sử dụng Siêu Cấp chiêu thức vẫn còn nhanh hơn đối phương vận Cao Cấp chiêu thức.
Lôi Tiễn kéo cả thiên địa này tối sầm lại, trong đồng tử lính Triệu Quốc ngoài kinh hãi liền không còn sót lại thứ gì.
Ánh sáng tử vong ấy phản chiếu qua đôi mắt vô hồn, thể hiện một vẻ bất lực đến cực cùng của quân lính Triệu Quốc lúc này.
Liệu rằng...một mai...sau ngày hôm nay...bọn hắn còn được thấy trời xanh mây trắng, được thấy Triệu Quốc mà bọn hắn hết lòng cung phụng không...?
Chính bọn hắn cũng không biết, Lôi Tiễn trước mắt không chỉ cắt vào thân thể, nó còn cắt vào tận gốc rễ của tinh thần, triệt đi cái gọi là hi vọng sống còn của bọn hắn...
-Ùng !!!!!-
Lôi Tiễn nổ tung, mở ra cả một biển ánh sáng màu tím, tiếng lẹt xẹt lôi điện ngợp lên trong không gian, tựa như mang một loại uy lực tuyệt đối, trên khu vực này không thứ gì có thể so sánh vậy.
“Làm người, không gì quan trong hơn danh dự, nhưng, tính mạng cũng rất quý, các ngươi lấy hôm nay làm bài học cho chuyện ấy, đừng cố đâm đầu vào những thứ mình không thể quản.” Lưu Phàm kéo tên Khôi Lỗi Sư lết theo sau, nói.
Đám linh Triệu Quốc nằm la liệt trên mặt đất, nhìn Lưu Phàm bằng một ánh mắt khó hiểu đến cực cùng, căn bản không thể tiếp nhận sự thật này, sự thật rằng đối phương...thực sự không giết bọn hắn...
Lưu Phàm làm việc có quy tắc, hắn thậm chí còn là một kẻ khá mềm mỏng, cùng đồng đội sát cánh chắc chắn phải giết đối phương, ấy là vì lo cho đồng đội, riêng khi hắn đơn đả độc đấu, hắn muốn làm gì cũng là việc của hắn, không ai chịu ảnh hưởng.
Triệu Quốc không phải đứa trẻ mù, rất nhanh đã biết tin toàn đội thất bại, Khôi Lỗi Sư bị tóm.
Ngay lập tức, một quan áo đỏ ngồi trên trướng bước ra, hắn rút khỏi ngực áo một con dao, nói:
“Các vị, Triệu Quốc của chúng ta nếu như hôm nay bại, không khác gì là nhãn tiền sụp đổ, ta tự mình thấy vô năng, tự mình đứng ra làm gương !!”
Nói dứt lời, hắn găm thẳng thứ dao ấy vào ngực trái, cảm nhận một cơn nhói thấu đến tận óc.
“...liệu hồn mà làm, Triệu Quốc mà thất thủ, các ngươi tốt nhất cũng nên tự giữ tiết khí giống ta...”Quan áo đỏ để lại một lời trăn trối.
Cả trại quân Triệu thoáng im lặng, thở mạnh cũng không có, thực sự việc tổn thất Khôi Lỗi Sư là rất lớn, nhưng, chỉ cần bọn hắn điều khiển Hắc Bạch Cấm Vệ kịp thời liền có thể gỡ gạc.
Chính viên quan áo đỏ ấy đã lấy lại tinh thần, nói rằng sớm muộn gì cũng chết, hôm nay nhất định phải dốc toàn lực công Cổ Loa Thành.
“Các ngươi, còn đực ra đấy làm gì, mau chóng lật lại binh thư, tìm cho ra trận pháp phù hợp với lúc này đi !!!!” Một quan áo đỏ khác quát lên gấp gáp.
Lưu Phàm lúc này tiêu diêu tự tại bước đi, Khôi Lôi Sư đen mặt lết theo đằng sau.
“Ngươi là thứ gì vậy, vì sao chiến đâu một cách nửa mùa thế ??” Khôi Lỗi Sư không nhịn được nói ra.
“Khoan dung không phải là nửa mùa, phá cách không phải nửa mùa, quốc gia nào rồi cũng đến thời kì suy tàn, tại sao ta lại phải dốc sức tạo nghiệp, tại sao ta phải gây thù chuốc oán làm chi ??
Người ta gọi là chiến tranh vệ quốc và chiến tranh xâm lược, nhưng, kì thực theo ta mà nói rất khó để hình dung, dụ như Triệu Quốc các ngươi rất cần một thứ của Âu Lạc bọn ta, buộc phải đánh sang, ấy cũng là chiến tranh vì đất nước của các ngươi, ấy có thể cũng gọi là chiến tranh vệ quốc.
Nói chung, ta muốn trở thành kẻ làm chiến tranh chấm dứt, nhưng, chấm dứt theo cách nào là việc của ta, không phải là ‘thứ nửa mùa’ như ngươi nói.”
Lưu Phàm nói ra, đủ để Khôi Lỗi Sư bước chân thêm phần ngoan ngoãn, tựa hồ đã có chút cảm phục đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...