Chú Thạch Sư


Trên đỉnh Mão Sơn lúc này chính là một đài xử quyết, Lưu Huyền DI bị trói gô và cột sắt, có thể nhìn thấy hai gò má của hắn gồ lên từng nét thăng trầm, miệng nghiến lại đầy cay đắng, mắt đăm chiêu nhìn xuống.
“Cựu tộc trưởng, phách lối quá vậy, có thể sự hi sinh của ngươi sẽ đem lại thắng lợi cho Triệu Quốc đấy, thậm chí còn là mở ra cả một thời kì mà Triệu Quốc biến thành Lưu Quốc đấy !!!” Một nam tử cười gằn giọng, ngồi trong trướng mát nói vọng ra.
“Luận phẩm giá, luận cơ trí, các ngươi không bao giờ có thể so cùng hắn, lũ nghiệt súc thích nghịch lại thiên lý mãi mãi vẫn sẽ là thứ cho người ta khinh bỉ !!” Lưu Huyền Di đáp đầy cường ngạnh.
“Chờ xem chờ xem, khi nào có Thông Thiên Nghiên Cứu Hội chống lưng, ta còn không sợ ngươi, ta còn là kẻ tùy ý muốn chém muốn giết ngươi !!” Tiếng trào phúng vang lên trả lại.
Lưu Huyền Di trong tận cùng của nỗi nhục nhã này bỗng dưng cười, hắn cảm giác như đã hiểu thấu hoàn cảnh của Lưu Phàm, cảm giác như những gì hắn làm là không đủ để bù đắp cho con trai mình.

Làm kẻ đứng trên cao thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần không để ý thôi liền sẽ bị người ta xô ngã, ai ngờ lại có thể vạ đến Lưu Phàm.
“Báo, quân mật thám đã trở về !!” Một lính chạy vào trong trướng mà hét to.
“Mồi có dụ được cọp không ??”
“Có !!”
Nam tử ngồi ngạo nghễ trên ghế cao nghe đến đây liền cúi gằm xuống, cười khục khục từng hồi, ai có thể ngờ chuyện lại dễ dàng đến nước này, một mẻ hai cha con phiền phức hôm nay có thể diệt hết.
“Truyền lệnh của ta, toàn bộ tộc nhân chuẩn bị như đã tập dượt, nhanh !” Hắn quát một tiếng.
“Rõ !!”

Cứ như thế, cả cái đài hành quyết này bỗng dưng trở nên bội phần nhộn nhịp, người người qua lại, nhành cây khe đá đều có kẻ lách vào, tất cả chỉ với một mục tiêu duy nhất...
Tiêu diệt kẻ mà bọn hắn gọi là Phế Phàm...
Ngồi trên kị thú mà phóng, Lưu Phàm cảm giác lòng như lửa đốt, thoáng chốc lại cho vào mồm kị thú đan dược để nó chạy nhanh hơn, cứ được mấy nhịp lại nheo mắt quan sát phía trước xem đã nhìn thấy đài tử hình chưa.
“Lưu Phàm...ta xin lỗi...” Bỗng dưng lúc này tạp vụ phía sau lưng nói ra.
“Các ngươi nhìn thấu thân phận của ta từ khi nào ??” Lưu Phàm không hề sửng sốt, trực tiếp hỏi.

“Từ khi tên lái buôn xác nhận một tên mang theo châu chấu và không có tu vi về báo, từ lúc ấy trưởng lão đã ra lên kế hoạch cho lần này.” Tạp vụ giọng run run nói.
“Tên trưởng lão...hắn là ai ??”
“Lưu Phi, ngươi không sợ sao Lưu Phàm, chí ít ngươi phải cảm thấy tức giận với ta vì đã lừa ngươi chứ, rõ ràng là...chúng ta đã từng như anh em...” Tạp vụ gào lên nói.
“Ta đã nghi ngờ từ đầu, nhưng, ta biết ngươi không bao giờ dám nói dối một điều !!” Lưu Phàm đáp lại.
“Điều gì ??”
“Lưu Huyền Di là tộc trưởng tốt nhất mà ta từng biết đến và cũng là cha ta, các ngươi hay ta đều được hắn đối xử cực kì tôn trọng, ta biết ngươi sẽ không phản bội một người như thế, ngươi chắc chắn lo lắng cho hắn nên mới đồng ý kéo ta vào !!”
“...Lưu Phàm...” Tạp vụ trong lòng cũng cắn rứt vô cùng, thở dài một tiếng não nề.
Cứ như thế, mặc cho phía trước là biển lửa hay núi đao, Lưu Phàm ngày hôm nay nhất định phải đến nhìn mặt Lưu Huyền Di, càng là phải giữ cho đây không phải lần cuối hắn nhìn thấy, hắn...nhất định sẽ cứu được cha !!

“Báo, cọp và mồi đã xuất hiện !!” Một lính kêu lên.
Lưu Huyền Di đưa mắt nhìn về đường lên núi, thấy một bóng kị thú, bên trên là một cái nam tử hắn chưa từng gặp qua và tên tạp vụ ấy, nhưng, hắn đã nhận ra đấy là con trai hắn, chỉ có thể là Lưu Phàm mới cứng đầu và cố chấp đến vậy, chỉ có thể là Lưu Phàm mới dám làm thứ chuyện hoang đường này.
“Để cọp và mồi tiến vào, giết ngay đi còn gì là thú vị của kẻ mạnh nữa !!” Lưu Phi trên thân mặc áo da thú, ló đầu khỏi trướng nhìn ra.
-Rầm !!!-
KỊ thú nhảy qua hàng rào, trực tiếp để Lưu Phàm và tên tạp vụ đáp xuống ngay trước trướng, nhìn lên cao hơn mới có thể thấy được Lưu Huyền Di.

Lưu Phàm nghiến răng, nhìn chòng chọc về tên Lưu Phi, trong tay bất giác hiện ra Cốt Kiếp Cung.
“Thiếu gia...thiên tư của ngươi...có vẻ hơi sâu đấy, ta vẫn chưa có thể cảm nhận được gì...” Lưu Phi nhái lại bằng thứ giọng buồn thảm đầy giả tạo, vừa dứt lời liền lộ ra tiếu dung kinh khiếp.
“Tên khốn, cha ta đối xử với ngươi không hề tệ, ngươi rốt cuộc là giống loài gì mà lại làm ra thứ đại nghịch bất đạo đến vậy !!” Lưu Phàm nhằm thẳng Lưu Phi mà mắng.

“Thứ vô dụng, cả ngươi và cha ngươi đều như vậy, lúc nào cũng ủy mị và nghĩa tình, nhân nhượng như thế chỉ khiến Lưu thị đi xuống, chỉ khiến Lưu thị tụt lại phía sau của Triệu thị mà thôi, ta Lưu Phi hết lòng vì Lưu thị, thứ đã bỏ đi như ngươi không có quyền được nói ở đây !!”
“Tiễn Khí !!” Lưu Phàm trực tiếp ngưng tự ra, định bắt đến tung sọ tên bất lương kia.
Nhưng, Tiễn Khí không hề được thi triển, Lưu Phàm chỉ như đang diễn hài, giương cung lên trong bối rối.

“Thứ đồ này của Thông Thiên Nghiên Cứu Hội cho ta khả năng cấm tất cả ma pháp được thi triển trong vòng 20 bước chân, à mà, ngươi có ma pháp không ấy nhỉ ??” Lưu Phi từng bước lại từng bước tiến đến gần Lưu Phàm, nói.
Toàn Cấm Giới...thì ra là tên này nắm !!
Nhưng, Lưu Phàm biết rằng Lưu Phi cũng không thể thi triển ma pháp lúc sử dụng Toàn Cấm Giới, hắn không hề tỏ ra nao núng, ngược lại là cực kì bình tĩnh mà suy diễn sự tình.
“Ngươi đúng là bẩn thỉu thật, làm xấu mặt Lưu thị thì đáng chết lắm, nay ta cho ngươi một cơ hội, cầm con dao này lên và đâm chết tên đứng bên cạnh ngươi, ta sẽ cho ngươi sống tiếp.” Lưu Phi nhìn thẳng vào mắt tạp vụ mà nói.
Một con dao được ném ra, thẳng và vị trí tay của tạp vụ.
Ngay lập tức, tên tạp vụ nhặt lên, nhìn về phía Lưu Phàm mà bày tỏ nỗi lòng, nói:
“Lưu Phàm, ngươi là người tốt.”
-Phập !!!-
“...đừng để tên khốn Lưu Phi sống tiếp, ta thì đáng chết, lần trước ta vì tham sống mà nhận đi lừa ngươi, lần này không đời nào ta lại đâm ngươi vì cái mạng cỏn con này cả !!”
Tên tạp vụ nhìn máu chính mình túa ra từ vết đâm trên ngực, cúi đầu xuống hành lễ với Lưu Phàm và Lưu Huyền Di, ngay sau đó hắn giật giật thân mình, đơ ra mà ngã xuống.
Tạp vụ chết rồi...
Lưu Phàm nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác cả khoang miệng bỏng rát vì tức giận, nhưng, lúc này lao lên hắn không hề nắm chắc phần thắng.

“Ngươi có biết Lưu thị chúng ta rất là cẩn thận không, luôn nghĩ đến tương lai sẽ có những thứ đểu cáng như ngươi phản bội, bởi vậy mới sinh ra một thứ gọi là huyết mạch ức chế...nó như một dạng ấn kí trong cả nhục thể và linh hồn mà tộc nhân phải chịu từ lúc sinh ra.” Lưu Phi rút ra khỏi túi một cây đũa, vung vung trong không gian mà nói.
Lưu Huyền Di biến sắc nhìn cây đũa đen ấy, hắn hai mắt như ứa lệ, cảnh tượng tiếp theo...không phải là thứ có thể xem.


Lưu Phi ngược lại vô cùng thích thú, cơ thể giật giật từng hồi, tựa như là phấn khích đến không chịu nổi.
“Tra tấn Lưu Phàm ngay lập tức, cấp độ cao nhất !!” Hắn cuồng tiếu cười, gào lên như một loại súc vật.
Toàn bộ lính canh Lưu thị bên ngoài đều rùng mình, thứ huyết mạch ức chế này khác gì một loại gián tiếp giết người đâu, chịu mức cao nhất chắc chắn là tử cục.
Nhưng...thiên địa ngược lại có chút im ắng...
“Ngươi nói nó là về huyết mạch và linh hồn sao, nếu vậy không có tác dụng với ta.” Lưu Phàm cười khẩy một tiếng.
-Bụp !!!!-
Cốt Kiếp Cung được vung lên, nháy mắt đập đến lệch mặt Lưu Phi.

Lưu Phàm thực sự như trút hết tức giận vào đòn này, hắn khi nãy kiêng dè đều vì nghĩ Lưu Phi còn con bài gì đó giấu diếm, lúc này đã lật cả lên rồi, không đánh không được.
Thân thể Tinh Linh, bản nguyên Tinh Linh và linh hồn cũng của Tinh Linh, thứ ức chế Lưu thị làm sao có tác dụng lên Lưu Phàm ??
Lưu Phi như một con chó cậy gần nhà, lúc này bảo bối mất thiêng, hắn điên cuồng chịu trận của Lưu Phàm, toàn thân co quắp trên mặt đất, huyết nhục bị đập văng ra tứ tung.
“Ngừng thi triển !!” Lưu Phi thu lại Toàn Cấm Giới, lồm cồm bò dậy, trên tay hiện ra một viên Chuẩn Cao Cấp Băng Thạch.
Hắn cuồng tiếu nhìn Lưu Phàm, tựa như nghĩ rằng đối phương vẫn là một kẻ mù ma pháp, hắn đã chuẩn bị để báo thù, nhưng, Lưu Phàm lại cho hắn một thái độ cực ki dửng dưng, dạng như không hề để tâm vậy.
“Băng Lệnh !!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận