Chú Thạch Sư


Lôi Tiễn xuyên qua bụng dã nhân, đốt lên từng vùng cháy xém vì điện giật, nhưng, ngược lại là chưa hạ gục thứ này.

“Phàm ca, ta nhìn thấy kết tinh của nó rồi, đánh nát thứ đồ ấy mới là chiến thắng !!” Hi Ngọc Trác chỉ vào một khối bảo thạch khảm bên trong người dã nhân.

Dã nhân bất kể tu vi gì cũng có thể sống đến hàng ngàn năm, rõ ràng là các loại thức ăn bình thường không thể phục vụ nó, bắt buộc phải đản sinh ra thứ gọi là kết tinh hòng thu nạp nhiều hơn linh khí thiên địa.

Lưu Phàm giương lên Cốt Kiếp Lôi Cung, nhắm thẳng kết tinh của dã nhân mà bắn đến, tưởng rằng có thể dễ dàng đánh vỡ.

-Keng !!!!-
“Vẹo nó, thứ này hàng phòng thủ chí ít ở Nghệ Siêu Cấp !!” Lưu Phàm buột mồng mắng.

Thân thể dã nhân từng bước hồi phục, chính là thu linh khí và nguyên tố từ Lôi Tiễn thứ hai mà hấp thụ, tự tái tạo bản thân từ đó.

Chung quy là sinh vật gì cũng tiến hóa để có mặt mạnh mặt yếu cho bản thân, dã nhân vừa chậm, vừa thô kệch và xấu, nhưng, nó có khả năng sống lâu và hồi phục dựa và kết tinh của bản thân, đâu phải tầm thường.

Lực lượng Lôi Tiễn rất lớn, chỉ qua mấy giây đã được chuyển hóa hết, dã nhân vẹn toàn đến không thể vẹn toàn hơn.

“ Phàm ca, ngươi oanh nát ngực nó, ta sẽ lo phần đập vỡ kết tinh.

” Hi Ngọc Trác nói ra.

Lưu Phàm không đáp, liền một lúc thi triển đi ra 100 lần Mộc Khiển, triệu hồi cực kì nhiều dây leo khóa lấy dã nhân, tiếp đến lại là một lớp Ám Khiển che đi tầm nhìn của dã nhân.

“Lôi Tiễn !!!” Lưu Phàm một lần nữa ngưng tự chiêu thức.


-Vụt !!!-
Hi Ngọc Trác nhìn Lôi Tiễn rời cung, cực tốc nhún người lao theo, song kiếm đảo lên, ngay lập tức giáng vào vị trí vừa bị oanh nổ bởi Lưu Phàm chiêu thức.

-Rụm !!!!!-
— QUẢNG CÁO —
Một âm thanh như vậy giòn giã vang lên, kết tinh của dã nhân dưới lực chém cực mạnh vỡ nát, hóa thành một đoàn linh khí bốc lên, dồi dào đến mức để cho người ta cảm thấy phát thèm.

Nhưng, Lưu Phàm mặt hết sức dửng dưng, hắn có dùng được đâu mà tham!
Hi Ngọc Trác một hơi hấp thụ, có thể cảm thấy Hỏa Thạch của nàng như chuẩn bị bạo cấp một lần nữa, căn bản tuổi thọ của con dã nhân này không nhỏ, viên kết tinh cũng mang kha khá lực lượng.

“Đỉnh phong Tinh Cao Cấp, ta cảm giác nàng tu còn muốn nhanh hơn ta vài phần.

” Lưu Phàm thở dài, nhìn khí tức Hi Ngọc Trác từng bước được củng cố.

Việc tăng tu vi bằng hấp thụ linh khí có nhược điểm, ấy là nếu như không bồi dưỡng tốt, căn bản là sẽ lung lay sập xuống, dù sao linh khí ấy cũng không phải là của chủ nhân Linh Thạch, sẽ mang theo kháng tính nhất định.

Dụ như Mục Tiểu Miên vậy, ngừng thuốc có khi Linh Thạch lại biến thuế, ngược trở về thành Chuẩn Cao Cấp.

Xác của dã nhân cũng rất nhanh bị phân rã, hóa thành từng hạt siêu vi, tất cả rơi xuống, biến thành bụi bám đầy đất.

“Trác Tử, tiến vào tầng 30 kiểu gì ??” Lưu Phàm nói ra.

“ Ở đây có một pháp trận, nhưng, có vẻ như đã bị Thông Thiên Nghiên Cứu Hội phá nát, nói cách khác, chúng ta muốn xuống liền có thể xuống.

” Hi Ngọc Trác nhìn lại mặt đất một lượt, nói.


Pháp trận khóa cửa, Lưu Phàm không có mấy xa lạ, ở Lưu thị lúc trước cũng có, đặc biệt ở những vị trí như kho bảo hay thư viện.

Cơ chế của cửa loại lớn như vậy là dựa vào một loại đặc biệt bảo thạch, khi gắn nó vào cửa và truyền vào linh lực thì có thể khiến nó sinh ra lực đẩy, pháp trận khóa của chính là phong khả năng nhận được linh lực của loại bảo thạch ấy, chỉ mở ra khi có điều kiện nhất định.

Hi Ngọc Trác ngồi xuống, đặt tay xuống sàn, truyền vào một lượng linh lực.

Sàn nhà từ từ tách ra, nghe êm ru, bốn vách cũng không hề rung động, chứng tỏ cơ chế khép mở này đã được trau chuốt đến cực điểm, không có bất cứ điểm gì trục trặc.

Thỏa mãn cả yêu cầu về thẩm mỹ lẫn hoạt động, người thiết kế lên thứ này xứng đáng nhận Lưu Phàm một lạy bái sư !!
Một hồi du dương vang lên, truyền từ tầng thứ 30 ngược lên trên, ngay lập tức Hi Ngọc Trác đảo ngược cửa đá, quay sang nói:
“Phàm ca, tiểu thư lúc này đang thi triển Âm hệ ma pháp, nếu như mạo hiểm xuống, có thể bị xung kích tinh thần đến chết.

” — QUẢNG CÁO —
“Không sao, tinh thần lực của ta có thể chống chịu.

” Lưu Phàm đáp.

“Ngươi chắc chứ ??” Hi Ngọc Trác hỏi lại.

“Ừm.


“Phàm ca, ta trước giờ chưa từng thấy ai thoát khỏi tiểu thư Âm hệ chiêu thức, riêng ta có trâm vàng này là đặc dụng không phải chịu ảnh hưởng, chung quy ngươi không nên xuống.


” Hi Ngọc Trác nói.

Nàng tin Lưu Phàm lời nói, nhưng, tin hơn chính là Vương Thúy Kiều khả năng, đưa ra lựa chọn này là có chút miễn cưỡng.

“Thôi được, ngươi cứ việc.

” Lưu Phàm kéo Mai Quang Dung ra một góc phòng, nói.

Hi Ngọc Trác một lần nữa mở ra cửa đá, tiếng đàn trầm bổng vang lên, ngay lập tức Lưu Phàm cảm thấy Mai Quang Dung và ba vị châu chấu đang thống khổ, quả thực rất kinh khủng.

Hắn trong một tích tắc ngắn ngủi lóe lên một ý tưởng, kéo khỏi ngực áo ba vị châu chấu, nhẹ đặt xuống đất rồi cũng hướng cửa đá khe hở lao xuống.

-Bộp.

-
Nhẹ nhàng đáp xuống tầng thứ 30!
Hi Ngọc Trác dáng điệu cực kì lo ngại nhìn sang Lưu Phàm, nhưng, rất nhanh nhận ra thái độ dửng dưng của đối phương, liền cũng bỏ qua.

“Trác Tử, kia là tiểu thư ngươi ??” Lưu Phàm nhìn một bóng người kiều diễm ngồi bên đàn tranh, nói.

“ Phàm ca, đúng, còn chương ngươi đang nghe, ấy là nàng mạnh nhất chiêu thức Bạc Mệnh Tấu.

” Hi Ngọc Trác đáp.

Chà, thế mới thấy nhân gian khéo đồn nhiều chuyện, nhưng, riêng về Vương Thúy Kiều dáng vẻ lại cảm giác như nói không được đủ kinh diễm, không so sánh cho kẻ khác hiểu rõ được vẻ đẹp này, hơn nữa, đây đều là cảm nhận của Lưu Phàm khi mới chỉ là từ sau lưng nhìn đến!
— QUẢNG CÁO —
“Tiểu Ngọc, ngươi vẫn ổn chứ, đừng khóc a !” Vương Thúy Kiều giọng nói vang lên, mang một vẻ mị quyến mà khả ái.

“T-Tiểu thư, người không sao chư ???” Hi Ngọc Trác dường như chỉ đợi Vương Thúy Kiều nói ra lời này, lao lên ôm lấy từ phía sau lưng, giọng nói run run xúc động.


“Ta ổn, bọn chúng làm sao đủ thần thông để làm gì ta! ” Vương Thúy Kiều tay không ngơi đàn, nói.

Bỗng, Hi Ngọc Trác ánh mắt chuyển lên đàn, liền nhìn cái này đàn tranh đã nhuốm vào máu tươi, nhiều phần còn khô lại, hai tay Vương Thúy Kiều bên này đã bật máu, nhưng, hoàn toàn là vẫn liên tục gảy.

“T-Tiểu thư, ngươi vì sao phải cố như vậy !!!”
“Không sao, không sao, cứu viện ngươi đưa đến có thể chịu được Bạc Mệnh Tấu, ta nghĩ hắn có thể thực sự giúp gì đó.

” Vương Thúy Kiều cười.

Lưu Phàm ngồi một bên, trong cái gian phòng này, đơn sơ có, hiện đại có, trang nhã cùng bình dị cảm giác trong một không gian tồn tại, quả thực cho người ta một cảm giác bất phàm.

“Đông Hiền Giả, ngươi có phải đang thao túng tinh thần một sinh vật nào đó ??” Lưu Phàm hướng Vương Thúy Kiều hỏi.

Hắn đã sử dụng giám định, đã phần nào nắm được chuyện gì.

“Người trẻ tuổi, không tệ, thứ ta đang đối chọi là Nghịch Long Kình, là Thần Cấp sinh vật, ta chỉ có thể kiềm chế, không thể toàn phần năng chặn! ” Vương Thúy Kiều nói ra.

“Nghịch Long Kình, nói cách khác là thiên địch Long tộc, đối với Long tộc sẽ chỉ có một ý muốn là chém giết, lúc này ở khu vực gần bờ đang có một dòng hải lưu mang theo Thủy Long Tộc tiến vào Âu Lạc, sẽ là lực lượng chủ lực Long tộc trong khoảng một trăm năm tới, nói cách khác, ngươi đang cố bỏ sức để bảo vệ Thủy Long Tộc ấy.

” Lưu Phàm tiếp lời.

Vương Thúy Kiều nhẹ cái gật đầu.

“ Không chỉ đơn giản như vậy, trên người Long tộc hay Long nhân đều có một thứ đặc trưng khí tức, nó là thứ mà Ngọc Hoàng rất ưa thích, chính vì vậy mới gọi là long mạch, Âu Lạc long mạch chính dựa vào số lượng Long tộc, nếu như ta có thể bảo vệ đoàn Thủy Long này, không khác gì đang bảo vệ cả cơ ngơi thịnh vượng của Âu Lạc.

” Vương Thúy Kiều tiếp lời.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận