Sau một hồi giục giã, Lưu Phàm cuối cùng đã thức giấc, hắn đảo mắt xung quanh, rốt cục cũng chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đen vĩnh dạ, nói:
“ Hoả Tự, đây là Hỗn Độn U Vực ??”
“ Có vẻ như vậy, rất u tối mà.” Hoả Tự nhảy lên vai hắn, bắt đầu gặm dây trói mà nói.
Lưu Phàm chờ đợi trong thờ ơ, hắn nói:
“ Ngươi thấy trời có mắt hay không, cho ta một số phận bất công như vậy…”
“ Ngoằm ngoằm, ta không rõ nữa, nhưng đúng là ngươi đen thật.”
“ Ở trường học dạy rằng cứ ai thu thập được một viên Thần giai Linh Thạch liền có thể hoá thần, vậy trước giờ đã không biết bao nhiêu thần, mà ai ai cũng bơ ta đi, để số ta như số chó vậy…” Lưu Phàm nói.
“ Ngoằm ngoằm, ngươi còn sống là tốt rồi.” Hoả Tự vẫn chăm chú cắn mà đáp.
Hỏa Tự kì thực là không hiểu ý Lưu Phàm, hắn là kẻ xuyên không, tại tiểu thuyết hay điện ảnh đều phải là mạnh mẽ, đã vậy còn xuyên thành thiếu gia, đáng nhẽ càng phải bội phần kinh khủng, nhưng, mọi thứ đều không được như Lưu Phàm mong muốn.
……
Không biết qua bao lâu, Hoả Tự đã thành công cởi trói cho Lưu Phàm.
“ Tối thế này, trước hết phải tìm một nguồn sáng đã.” Lưu Phàm sau một hồi suy nghĩ, nói.
Nơi kia thị tộc hắn sinh ra, hoàn toàn là ruồng bỏ hắn, ngay cả một kẻ biết khoan dung cũng không có, ai ai cũng nghĩ đến vẻ mặt của mình có chỗ nào xấu cần loại bỏ, và, bọn chúng tất nhiên chỉ hắn là nguồn cơn mọi chuyện, là một cái phế vật thi ba năm liền không đạt.
Hắn rùng mình một cái, tự đẩy đi những cái kia tiêu cực cảm giác, bắt đầu chạy xung quanh, bất luận là vật gì, chỉ cần chạm vào được liền kéo về, không bao lâu đã chất thành một ụ lớn.
“ Hoả Tự, cấp chút hoả.”
Hoả Tự dù sao cũng là Hoả thuộc tính Thú Linh, nhẹ gạt hai chân châu chấu, đánh ra tàn lửa, nhanh chóng bén vào, cháy rực thành một ụ lửa lớn.
Lưu Phàm thuận theo ánh sáng, hướng mắt ra ngoài nhìn, khẽ cảm thán:
“ Rộng, cũng hoang sơ, có khi nơi này có thể đào được một ít vô chủ Linh Thạch thuộc Trung hoặc Cao Cấp, nếu như vậy, không phải là không thể trở thành cường giả !!”
Linh Thạch là trời đất thai nghén mà sinh, có thể vô chủ trôi nổi trong tự nhiên, nhưng, tất thảy sinh linh không kẻ nào không có, chỉ là có hay không thiên tư tốt mà thôi, riêng Lưu Phàm, ấy là một cái phế vật thiên tư bằng 0, không cách nào triệu hồi ra chính mình Linh Thạch.
“ Ngươi khoan tính xa xôi, trước hết tìm thức ăn, ta có thể cảm thấy đâu đây có đồ nướng !!” Hoả Tự kêu lên.
Lưu Phàm gật đầu, xác thực nãy giờ gần đây có mùi thịt nướng, chỉ là không biết ở đâu có như vậy mỹ vị, nhanh chóng đi dò xét.
Hắn men theo mùi hương, tới phía sau đống lửa lớn, bỗng nhìn thấy trong bóng đêm lóe lên ánh bạc kim loại, doạ Lưu Phàm sợ đến run lên.
Hắn cố trấn tĩnh, tiến đến gần, phát hiện đấy chính là cột sắt khi trước hắn bị trói vào, liền cũng thở phào nhẹ nhõm.
-Soạt !!!-— QUẢNG CÁO —
Hắn quay người bỏ đi, vô tình dẫm phải cái gì mềm vô cùng mềm liền mạnh cái trượt chân.
“ Đau !!” Lưu Phàm xoa lưng cảm thán.
Hắn xoay người nhìn lại, phát hiện cái kia cột cắm trên thứ gì đó mịn mượt đến mát tay sờ, qua dò dẫm trong đêm tìm hiểu, phát hiện chính cái đấy là một cái cự đại Thú Linh đang bén lửa.
“ Hoả Tự, cảm nhận xem cái này Thú Linh là tước vị gì ??” Lưu Phàm chưa hết kinh hãi, hỏi.
“ T-Thần Cấp !!!” Hoả Tự rung rung râu, giật mình cảm thán.
“ Dễ chết như vậy ??” Lưu Phàm xem lại một lượt, phát hiện cái kia cột sắt xuyên thủng người Thú Linh này.
“ Cực đại viễn cổ Thuỷ Thần Ưng, là Công Tu loại, một cái vẫy cánh của nó đã đủ đem nhà ngươi tông môn phá nát một nửa, tấn công lấy làm trọng, phòng thủ xem ra chỉ có cái này đơn sơ lông vũ, hơn nữa cái gậy có khả năng là dịch chuyển thẳng vào bụng nó, không chống đỡ nổi.” Hoả Tự lắc lắc đầu nhỏ, nói.
Lưu Phàm bối rối hiện lên tận mặt, chính mình như vậy đã gián tiếp đồ thần rồi ??
Chà, nói gì thì nói, thịt này mùi hương quá sức mê người.
“ Ăn được không nhỉ ??” Lưu Phàm gạt sợ hãi sang một bên, hỏi.
“ Người ta tương truyền ăn thịt rồng trở nên cuồng bạo đến mất linh tính, ăn thịt phượng trở nên biến dị đến mất hình người, còn về việc ăn Ưng Thần, ta không biết.” Hoả Tự thờ ơ nói.
“ Vậy dù sao không ăn cũng chết, chi bằng cứ thử một phen !!” Lưu Phàm cười cợt.
Hắn ngồi xuống, quan sát cái vị trí bị hun bên sườn này, thoáng nhổ bỏ mấy cái lông vũ lớn như cây quạt, đưa tay xé lấy một mảnh lớn bắt đầu ăn.
Vừa ngập răng, Lưu Phàm liền nghe:
[ Đinh ! Kính chào kí chủ nhập hệ thống !]
Hắn hoảng hốt, tay giật mạnh, kéo một miếng thịt Ưng Thần vào miệng, thoáng đếm mấy giây nghẹn lại mới nuốt xuống được.
[Đinh ! Phát hiện đăng nhập bằng thịt Thuỷ Thần Ưng, ngay lập tức nhận lấy 《Thuỷ tài nguyên gói》, kí chủ có muốn mở ??]
“ K-Kí chủ là cái gì ??” Lưu Phàm sợ sệt nói.
[ Đinh ! Thưa kí chủ, theo Ngọc Hoàng quyết định, bất cứ kẻ bất tài vô dụng nào hấp thụ được nhân vật Thần Cấp liền sẽ thức tỉnh bản hệ thống, coi như đền bù cho số đen, kí chủ là một người phù hợp với điều kiện trên, trở thành bản hệ thống cao nhất người phục vụ !! ]
“ Bất tài vô dụng ??” Lưu Phàm nhếch mép cười khổ.
[ Đinh ! Đúng vậy thưa kí chủ !]
— QUẢNG CÁO —
“ Ta cần ngươi nhắc lại à !!” Lưu Phàm cáu.
[ Đinh ! Bản hệ thống được xây dựng để giải đáp mọi câu hỏi !!]
Hoả Tự từ nãy đến giờ nhìn Lưu Phàm độc thoại liền có chút khó hiểu, mở miệng hỏi:
“ Ngươi sốc thịt Thần Ưng hả ??” Hoả Tự châu chấu này trong lòng loạn rồi, nếu chủ nhân của hắn chỉ vì tham thịt một con chim chết mà yểu mệnh ra đi, e rằng chính hắn cũng không sống đến mai.
“ Không, có một cái xưng là hệ thống đang nói chuyện với ta !!” Lưu Phàm đáp gọn, giọng còn có chút do dự.
“ Tầm phào vô lý, sốc thịt Thần Ưng thật rồi.” Hoả Tự nghe ngóng một lúc, không thấy động tĩnh gì liền tiếp lời.
[ Đinh ! Kí chủ có muốn chia sẻ góc nhìn với thực thể Hoả Thần Châu Chấu ??]
“ Làm gì cho hắn thấy ta không dở hơi là được !!” Lưu Phàm bấn loạn đáp bừa.
[ Đinh ! Xác nhận chia sẻ góc nhìn với thực thể 《Hoả Thần Châu Chấu》…
Đang thực hiện…
Đang lấy dữ liệu từ thực thể…
Đang dung hợp dữ liệu…
Hoàn tất, thu nạp 《Hoả Thần Châu Chấu》, tên 《Hoả Tự》, chủng tộc: Thú Linh, cấp bậc: phế vật nhất 《Tàng Sơ Cấp Thú Linh》!! ]
Hoả Tự nghe được rồi, cái lanh lảnh giọng máy móc ấy...!
“ Cái vẹo nhà ngươi, ngươi nói ai phế vật !!!” Hoả Từ choang choang đập chân nói.
[ Đinh ! Theo định dạng hiện giờ, cả kí chủ và thực thể thu nạp đều là phế vật !!]
“ Lăn đi !!” Hoả Tự và Lưu Phàm đồng thanh.
[ Đinh ! Theo thiên luật, sau khi kí chủ nhận được bản hệ thống, việc loại bỏ chỉ diễn ra khi kí chủ tử nạn, tới gặp Diêm Vương để gỡ ra !!]
“ Thôi được thôi được, lúc nãy ta nhớ ngươi bảo nhận được cái gì cơ mà, lấy ra đây xem !!” Lưu Phàm phẩy phẩy tay nói, hoàn toàn không muốn dấn sâu vào quá khứ đau buồn.
Ở thị tộc, luôn cứ mở mắt là nghe phế vật, giờ đây ngay cả nhắm mắt cũng nghe phế vật, trời còn dung ta sao ??
[ Đinh ! Kí chủ muốn mở 《Thuỷ tài nguyên gói》 ??]
“ Mở !!” Lưu Phàm đáp, ngữ điệu sót lại một chút cáu gắt.— QUẢNG CÁO —
[ Đinh ! Nhận được:
《Tinh Sơ Cấp Thủy Thạch》 mười vạn viên !
Kĩ năng 《Ngự Thuỷ Sư》 một gói !
《Hoàn Hình Mộc Thần Đan》 một viên !]
“ Cái gì mà lắm thế !!” Lưu Phàm cảm thán, trong lòng bất giác lại nhói lên hồi tưởng.
Cả đời cố gắng không triệu hồi nổi một viên kém nhất Sơ Cấp bậc 1 Thạch, ấy vậy mà giờ Sơ Cấp bậc 4 Thạch đã có mười vạn viên.
[ Đinh ! Kí chủ muốn dung hợp để giảm số lượng không ??]
“ Có, làm đi !!” Lưu Phàm ra lệnh.
Một Chú Thạch Sư sẽ phải biết mấy điều cơ bản…
Thứ nhất, Linh Thạch triệu hồi sẽ không thể bị tước đoạt, vì vậy sẽ cùng nó gắn bó, cùng nó tu luyện.
Thứ hai, khi đem đại lượng linh khí dẫn vào Linh Thạch, sẽ phá vỡ bình phong mà tăng cấp.
Thứ ba, khi để mười viên Linh Thạch giống nhau ở cùng một chỗ, bọn chúng sẽ dung hợp để tăng cấp.
Thứ tư, khi Linh Thạch triệu hồi của bản thân tăng cấp, nó sẽ mở ra cho chính chủ nhân một đẳng cấp tương tự, gia tăng cho chủ nhân nhiều điểm khả năng.
Thứ năm, khi có đủ linh khí, chủ nhân có thể đem ra đột phá lấy thêm linh ước cho Linh Thạch, nếu Linh Thạch không nhập vào linh ước, vô pháp sử dụng.
[ Đinh ! Dung hợp nhận được:
《Tàng Trung Cấp Thủy Thạch》 một vạn viên !
Kĩ năng 《Ngự Thuỷ Sư》 không đủ số lượng !
《Hoàn Hình Mộc Thần Đan》 không đủ số lượng !
Kí chủ có muốn tiếp tục dung hợp ?]
“ Cố đến cùng đi !!” Lưu Phàm nôn nóng nói ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...