“ Già sư huynh, chúng ta đi đón Thú Triều, thu bình Ngàn Năm Ma Huyết về bôi cho Thú Linh, hẳn có thể bù lỗ !!” Vị hôm trước cay cú Lưu Phàm nói.
“ Non sư đệ, chung quy đệ cũng biết tính toán, không ngờ lại đề nghị cái điều ta đang định nói với đệ như vậy !!” Già Thi Thức vỗ vai chính mình sư đệ, nói.
Bọn hắn là người của Hưu Thạch Học Viện, ra ngoài lăn lộn một phen, mấy hôm trước có tim thấy một mảnh Lôi Thần Long Bì Lân, bên trên mang cực mạnh thần niệm, định dùng một kẻ nào đó làm vật dẫn cho tiêu hao, ai ngờ cái kia Non Kinh Nghiêm đánh rơi vào giữa Thú Triều, lúc sau bị Lưu Phàm một tay thu lấy trấn áp.
Già Thi Thức và Non Kinh Nghiêm, hai cái này người, bên trong Hưu Thạch Học Viện nổi tiếng là có khí vận, kì thực ra là mánh khoé chọc mù mắt nhân thế.
“ Già sư huynh, đi !!” Non Kinh Nghiêm cũng là nguôi ngoa vụ hôm trước, chỉ một mực nghĩ đến bình Ma Huyết Ngàn Năm mà thèm.
“ Non sư đệ, ngươi xem, theo cảm ứng lần này chỉ có 7 người tới chống Thú Triều, chúng ta căn bản là không cần tập trung giết, đi trấn lũ kia một phen, lột lấy bảo vật, sau đó chỉ vài con giết cũng có thể đứng nhất, đấy là một mũi tên trúng hai con chim !!” Già Thi Thức lộ ra đê tiện nụ cười, nói.
Lệnh phiếu phát ra, ai giật đều được cảm ứng, truyền đến những tờ còn lại lệnh phiếu số lượng người tham gia, như vậy một là để tăng tính cạnh tranh, giết nhiều hơn yêu thú, hai là để ai bỏ mạng sẽ tự trừ đi, cảnh báo những người kia cẩn thận, không ngờ là rơi vào tay hai kẻ tiện nhân này lại đổ đốn như vậy.
“ Sư huynh cao minh !!”
……….
“ Trưởng thôn, ngươi tính sao ??” Một vị nam tử trẻ tuổi, vai cao lưng rộng, hết sức tráng kiện, chỉ là tu vi có chút khiêm tốn, mới là Chuẩn Sơ Cấp, hướng Trúc Trấn trưởng thôn hỏi.
“ Lão phu lần này sẽ dốc hết sức đối mặt Thú Triều, bên ngoài chỉ có 6 vị tới giúp, căn bản so ra với đại Thú Triều này không nhằn nhò.”
Thú Triều hôm trước Lưu Phàm cùng Thạch Đà gặp, chính xác là một loại nhỏ yếu nhất, so ra chỉ bằng một phần trăm đại Thú Triều này, cũng vì lý đó nên phần thưởng mới hậu hĩnh như vậy.
“ Trưởng thôn, lẽ nào, ngươi định…” Nam tử trẻ tuổi biến sắc, nói.
“ Lão phu được tổ tiên truyền lại Trúc Trấn này, cho dù ta tự bạo để bảo toàn, cũng là không có gì nuối tiếc, xuống Hoàng Tuyền có thể tốt nhìn mặt tiền bối.” Trúc Thanh Minh nói, giọng sảng khoái vô cùng, toát lên một vẻ khiến người ta nể phục, nguyện chết vì quê hương.— QUẢNG CÁO —
“ Nếu ngài tự bạo, ta cũng tự bạo !!” Nam tử kia chần chừ, cuối cùng nuốt một ngụm nước bọt, quỳ xuống nói.
“ Lão phu không có con trai, ngươi Trúc Diệt Trùng chính là ta hi vọng, hãy đem toàn bộ Trúc Trấn này gánh vác, lão phu đã chuẩn bị di chúc rồi.” Trúc Thanh Minh xoa đầu Trúc Diệt Trùng, nói.
“ Trưởng thôn…”
“ Đừng nói nữa, Thú Triều đang đến gần…” Trúc Thanh Minh nhìn ống tre trên tường, đột ngột rơi xuống một viên bi, xác định đó chính là rung động Thú Triều.
Thiết bị phát hiện Thú Triều này, chính cũng là độc nhất vô nhị chỉ có Trúc Trấn mới làm ra, Trúc Thanh Minh mỉm cười, không ngờ thứ mình bảo vệ lại có thể đến từ điều cơ bản như vậy, cũng là một trận tơ tưởng về quê hương, không biết sau Thú Triều thì sẽ phát triển thế nào.
Trúc Thanh Minh bước ra ngoài, râu trắng phiêu dật bay, phi hành nhanh nhanh về phía trước, vượt qua cổng trấn, càng là vượt ra ngoài Thần Sơn hộ trấn một đoạn thật xa, đứng đó chờ đợi.
“ Khà khà, cuối cùng, cuối cùng ta đã có thể tiến vào nơi ấy, tiếp nhận lấy vô thượng sức mạnh !!!” Không lâu sau, một âm thanh cười gằn quỷ dị từ trong đại điện trưởng thôn truyền ra.
…….
“ Thạch huynh, phía trước hình như có người.” Lưu Phàm cảm nhận thấy hệ thống chỉ điểm phía trước, tu vi Tinh Cao Cấp người, cũng là quay sang hỏi Thạch Đà.
“ Đâu ??” Thạch Đà phóng mắt nhìn bụi tung mù, hoàn toàn là không thấy ai.
“ Tiến tới một chút liền rõ.” Lưu Phàm cười, xác thực, phàm nhân đối với hệ thống mà so sánh là không có cách nào.
Cứ như vậy bước, hai bọn hắn chứng kiến một lão ông ngồi tĩnh lặng, xung quanh có chút ngập tràn khí tức mãnh liệt.
“ Trúc Trấn trưởng thôn, ta từng buôn bán qua, Trúc Thanh Minh.” Thạch Đà nói, cũng không bất ngờ khi trưởng thôn muốn ra đây chặn Thú Triều.— QUẢNG CÁO —
“ Ấy nhưng khí tức có chút quá lạ…” Lưu Phàm cảm thán.
[ Đinh ! Đối tượng đang trong quá trình thu thập trời đất linh khí, ép toàn bộ Linh Thạch tới mức cực hạn, hoàn toàn là muốn tự bạo !!]
Hệ thống dứt câu, hiện ra trước mặt Lưu Phàm một thanh trạng thái, đã là đổ được 1 phần 5 linh khí vào bên trong Linh Thạch, bên trên còn có ghi chú ‘nếu thanh này đầy, bán kính mười dặm xung quanh đây đều chịu xung kích nổ.’
“ Hắn ta có khả năng thấy Thú Triều quá lớn, mất niềm tin có thể ngăn chặn, đã đang trên quá trình chuẩn bị tự bạo.” Lưu Phàm nói ra, để Thạch Đà sắc mặt đều đại biến một phen.
“ Mau tới ngăn lại !!!” Thạch Đà sốt ruột, nói.
“ Không thể, chung quy là không thể, hắn đã định vì quê hương mà hi sinh, chút mồm miệng của chúng ta không thể xoay chuyển, bây giờ chỉ có đem Thú Triều chặn lại mới may ra ngăn được.” Lưu Phàm lắc đầu nói ra.
“ Chúng ta đi.” Thạch Đà ngay lập tức vận Giác Đấu Tông cường hoá thân thể, hai chân vàng bóng lên sắc quang minh, lập tức tăng thêm mấy phần khí thế.
“ Đệ cũng là có ý này.” Lưu Phàm lắc lắc người, khởi động chuẩn bị phi hành.
Hắn vẫn là hiểu rõ, cảm giác bất lực đến chết như vậy là thế nào, thực sự rất đáng thương, không thể để như vậy mà ngơ.
“ Ta cho đệ quá giang.” Thạch Đà không chút nào dấu hiệu xốc Lưu Phàm lên vai, ngay lập tức hướng Thú Triều phía trước chạy.
“ Á á, bỏ ta xuống !!!!”
“ Chịu khó đi, sức ngươi mà chạy, căn bản sẽ bị đến khi lão trưởng thôn bị dẫm chết cũng chưa tới nơi.”
“ Hoả Tự đâu đi ra, tiểu gia muốn cưỡi ngươi !!!” Lưu Phàm thân bị liên tục xóc nảy, mồm còn như không ngớt bụi thốc vào, hai mắt đều có chút muốn khóc.— QUẢNG CÁO —
“ Khụ, nôn ra đây 130 năm tu vi nữa.” Hoả Tự cũng gào lại.
Cũng là không mất bao lâu, Lưu Phàm cùng Thạch Đà đến bên một thung lũng, nhìn xuống đại Thú Triều sắp quét qua nơi này, chính là vô cùng khí thế.
“ Lên phía cao, ta từ trên tập kích xuống.” Lưu Phàm lau khoé miệng, nhổ nhổ cát ra, chỉ một gò đất, nói.
“ Ta bên dưới, đệ hảo hảo yểm trợ, dù sao tu vi ta vẫn so với đệ cao hơn một bậc.” Thạch Đà cười ái ngại, nhìn Lưu Phàm từng bước vẫn còn lưu lại lảo đảo, nói.
“ Khụ, nghe huynh.” Lưu Phàm ôm miệng, có chút muốn đem cả bữa sáng nay bỏ ra ngoài, đi quá giang kiểu ấy, hoàn toàn là quá mức hành xác.
Bỗng, hệ thống chỉ điểm bên kia đồi hiện ra hai cái mũi tên đỏ, biểu thị nơi ấy có hai kẻ đang ẩn nấp, tu vi Chuẩn Cao Cấp đang ở, hoàn toàn là không hiện thân.
“ Chuẩn Cao Cấp nhân vật, chung quy không phổ thông đến vậy, đây chắc là hai tên hôm trước chưa kịp rời đi lại giở trò, được, tiểu gia cùng các ngươi chơi một phen.” Lưu Phàm yên vị trên một cành cây, triệu hồi ra Cốt Kiếp Cung, thoải mái nằm đó ẩn mình chờ đợi.
Thú Triều mãnh liệt đạp đất, cảm giác những cái kia non non cành lá đều muốn rung chuyển thật mạnh, Lưu Phàm cũng không có thể trấn tĩnh, thậm chí còn có chút lo lắng.
“ Kì thật nơi này đang chuẩn bị tới giữa trưa, Quang Nguyên Tố sẽ bội phần dày đặc, Thạch huynh cũng không ngại đăng đỉnh uy lực, ta tốt nhất nên dùng Cốt Kiếp Mộc Cung tới bắn, càng sẽ nhận được Quang Nguyên Tố, Thuỷ Nguyên Tố cùng Mộc Nguyên Tố từng điểm gia trì.” Lưu Phàm nhẩm tính.
Căn bản, trời có chút oi bức, nếu vận đến Cốt Kiếp Thuỷ Cung cũng là chịu một chút thưa thớt Thuỷ Nguyên Tố.
Nghệ Cao Cấp Lôi Thạch, chắc chắn phải lưu làm bài tẩy cuối cùng, không thể tuỳ ý bị lộ ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...