Sau khi cùng Pháo Pháo chia tay, Simon cũng không vội về nhà. Thực ra, lúc trước hắn toàn mai danh ẩn tích, coi bốn bể là nhà, chu du khắp nơi. Dù những chỗ hắn ở khá là ổn định,nhưng bởi vì một số nguyên do, cứ cách hai tới ba năm, hắn sẽ từ nơi này chuyển tới khác.
Sau này có thêm ấu long nên cách sống như thế trở nên không thích hợp. Vì thế hắn quyết định tạm thời dừng việc chuyển nhà, ở một nơi đến tận mười năm. Đó là đoạn thời gian rất dài, tự bao giờ hắn đã xem nơi đó là nhà của hắn cùng Pháo Pháo rồi. Có điều, hiện tại ấu long đã trở lại tộc của mình, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại.
Bên người đột nhiên trở nên quá yên tĩnh, Simon có chút không quen. Cô quạnh lắm... Nhưng từ từ rồi cũng sẽ quen thôi.
Simon ngao du bên ngoài hết một năm, sau đó mới trở về thung lũng mà hắn cùng Pháo Pháo từng ở kia, khói bếp lại lượn lờ quanh phòng nhỏ. Ba ngày sau, Erickel liền xuất hiện.
Mục đích gã đến là để xin lỗi, nhân tiện chứng minh mình tuyệt đối không phải là phường lưu manh, tình cảm đối với Simon vô cùng thật lòng, lần trước hắn chỉ muốn có thể cùng Simon tiến thêm một bước nữa, ai ngờ đem hắn doạ chạy thế kia, quả thực là ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa, lại còn bị đoàn kỵ sĩ cười nhạo cả năm.
"Chúng ta vẫn là bằng hữu, được không?" Erickel thấp thỏm cào cào tóc, hỏi.
Ma Pháp Sư nghe xong liền phì cười, thoải mái chấp nhận lời xin lỗi của gã.
Ngày nối ngày lần lượt qua đi, mới đảo mắt một cái đã sắp mười năm. Simon vẫn giữ thói quen ra ngoài ngao du, nhưng chưa lần nào nghe được bất kì tin tức của Long Tộc, thậm chí ngay cả các nơi hoang dã nghe đồn từng có Long tộc xuất hiện cũng chẳng có thu hoạch gì, giống như chủng tộc này đã bốc hơi khỏi thế giới.
Trong túi không gian của Simon còn giữ vỏ trứng lúc mới sinh của Pháo Pháo, thỉnh thoảng hắn sẽ lấy ra sờ một cái ngắm một cái, hồi tưởng lại cảnh nó đem nóc nhà của bọn hắn phá ra một cái lỗ to đùng, cưỡng đoạt hết thảy kim ngân tài bảo của hắn, nũng nịu ôm hắn liếm láp, còn cái tính mít ướt động một cái liền khóc như chết cha chết mẹ.
Càng nghĩ càng nhớ.
Hoàng hôn một ngày nào đó, ngay thời điểm kỵ sĩ lại tới uống chực trà của Ma Pháp Sư, phía trước đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Erickel "keng" một tiếng rút phối kiếm ra, gã cảm nhận được khí tức của kẻ ngoài kia cường hãn khác thường, thế mà y đến gần như thế gã mới có thể phát hiện ra.
Simon ra hiệu cho gã bình tĩnh, còn mình thì đi mở cửa.
Ngoài dự đoán, trước cửa là thân ảnh cao to đen kịt, hoàn toàn chắn hết tầm mắt Simon. Chẳng để hắn thấy rõ kẻ đến là ai, người kia đã mạnh mẽ vươn tay kéo hắn vào lồng ngực ấm áp của mình rồi.
"Simon..."
Bóng người kia cúi xuống, đem mặt chôn bên gáy Simon, vừa tham lam hít vào mùi của hắn, vừa chữ được chữ mất gọi tên hắn.
"Ngươi là..."
Đến tận khi đối phương ôm Simon vào trong nhà, hắn mới có thể thấy hết cả khuôn mặt y.
"Ta là Pháo Pháo của ngươi, Herbert của ngươi này."
Simon ngẩng đầu nhìn y, vẻ mặt ngạc nhiên đến cực điểm. Hắn run run giơ tay sờ mặt của đối phương, từ mắt đến môi, không bỏ sót nơi nào, dần dần tìm lại bóng dáng con ấu long năm đó.
"Đúng là ngươi rồi... Pháo Pháo."
Hắc Long Herbert lại ôm lấy Simon, sau đó liền thoáng nhìn gã kỵ sĩ nãy giờ vẫn ở yên trong phòng khách kia.
"Ngươi chính là nhãi con lúc trước? Chậc chậc, đã lớn tướng như vậy rồi à? "
Erickel thu hồi kiếm, Herbert trước hết là cấp tốc nhìn lướt qua trong phòng, có vẻ phong cách trang trí so với khi y rời đi thì không thay đổi mấy, cũng không có dấu vết có người khác vào ở, sau đó mới hướng về kỵ sĩ gật đầu, "Chính là ta."
Ba người lần lượt ngồi xuống, Herbert giành ghế sát bên ghế Simon, ủy ủy khuất khuất "méc" chuyện y bị tộc trưởng đuổi, trở thành kẻ vô gia cư không nhà để về, không thể làm gì khác hơn là đến thử vận may, hi vọng Simon sẽ mở lòng thu nhận giúp đỡ y.
"Nơi này luôn là nhà của ngươi, hoan nghênh ngươi trở về."
Herbert từ túi không gian của mình lấy ra thịt tươi, nói muốn ăn thịt Simon nấu. Ma Pháp Sư bởi vì sự trở về của y mà cao hứng, không chút do dự đáp ứng rồi, cầm lấy thịt đi vào nhà bếp.
Simon vừa rời đi, phòng khách liền rơi vào trầm mặc, Erickel nhíu mày nói, "Simon mặc dù là bán Tinh Linh, nhưng cũng có huyết thống của Thố tộc (tộc Thỏ), từ trước đến giờ chỉ quen ăn cỏ không ăn mặn, ngươi để hắn nấu thịt cho ngươi, có phải là có chút không phải không?"
"Cảm ơn ngươi đã chăm sóc Simon trong thời gian qua." Herbert không hề trả lời câu hỏi của gã, chỉ đột nhiên nói cám ơn.
Erickel nhún nhún vai, "Chuyện nên làm."
Kỵ sĩ rất tự nhiên lại ở lại dùng cơm tối, vừa thưởng thức món thịt Simon nấu, vừa nghe Herbert kể lại những ngày hắn ở Long tộc.
Nói ngắn gọn, đó đích xác là thảm hoạ.
Y thường xuyên bị tộc trưởng đạp xuống sườn núi, nói là vì huấn luyện cho y cách bay cùng năng lực ứng biến; lại không cho y chỗ ngủ, mặc kệ y vật vờ vật vã, mãi đến khi y tự học được cách đào hố, mở sơn động, mới có nơi che gió chắn mưa. Còn đồ ăn? Tự đi mà tìm, tự đi mà bắt, tự đi mà nấu, chẳng ai rảnh rỗi giúp ngươi đâu. Về mặt tu luyện càng khỏi phải nói. Ngày ngày không ngừng bẻ gãy thân tâm hắn, bức y phát triển thành Rồng trưởng thành trên toàn phương diện trong thời gian ngắn nhất.
Erickel nghe xong liền trợn mắt ngoác mồm, còn Simon thuơng tâm không dứt, Herbert ngồi ở bên cạnh hắn, thuận thế đem đầu mình vùi vào lồng ngực Simon.
"Vẫn là Simon đối với ta tốt nhất..."
Kỵ sĩ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, liền vội vàng cáo từ.
Simon tiễn gã ra cửa, xoay người lại liền thấy Herbert lấy ra bách bảo thảm của y, thảm đã bị tẩy qua không ít lần, mặt trên còn xuất hiện rất nhiều dấu vết may vá thô ráp.
"Simon... Buổi tối có thể ngủ với ta không?"
Ma Pháp Sư nghe thấy tim lại quặn lên, hiển nhiên không cách nào có thể cự tuyệt y.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...