Nhóm trứng đầu tiên cuối cùng cũng nở, ba con ấu long khỏe mạnh lần lượt phá vỏ chui ra. Đầu tiên là hai con Hắc Long, sau đó con còn lại phải tốn sức chín trâu hai hổ mới cụng vỡ được vỏ trứng, ló đầu ra nhìn nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục ngủ say như chết. Nó đặc biệt hơn hai con kia, là một con rồng màu xám trắng,hơn nữa lại là loại ăn cỏ, trong khi hai ca ca của nó đang hăng hái tranh nhau một miếng thịt to, nó chỉ nhu thuận dán lên người Simon ăn quả mọng hắn đút cho.
Sau đó, Simon lại sinh hạ lứa thứ hai vẫn gồm ba quả trứng, tất cả đều ấp ra ấu long, điểm khác biệt duy nhất chỉ có màu vảy cùng loại thực phẩm tiêu thụ mà thôi. Ấu long nở ra ngày càng nhiều, Herbert đành phải phá thêm vài cái động cho chúng nó ở, mỗi tháng lại phá vài lần, rất nhanh toàn bộ ngọn núi đều toàn động là động.
Nhưng đó chưa phải là vấn đề lớn nhất. Còn một chuyện quan trọng hơn, chính là thức ăn. Dù Herbert đi khắp nơi bắt động vật hoang dã, thậm chí bay ra biển vớt đủ loại cá cũng không đủ cho đám con mình cầm cự được bao lâu. Sau đó y thẳng thắn mở luôn một cái trang trại chuyên chăn nuôi gà, lợn, trâu, bò các loại, tùy thời đều có thể cung cấp lương thực cho đám con suốt ngày chỉ biết gào khóc đòi ăn của mình kia.
Cũng may khi ấu long trưởng thành dạ dày cũng teo bớt, lượng thực phẩm tiêu thụ cũng hạ xuống mức có thể chấp nhận, bởi vậy Herbert và Simon không còn đau đầu vì vấn đề dinh dưỡng của sắp nhỏ.
Nhưng mà khu vực tập trung một lố Long Tộc thế này rất dễ bị chú ý. Không ai nghĩ chỉ trong nháy mắt mà đã xuất hiện một căn cứ Long tộc khổng lồ như vậy. Tuy rằng nơi này là biên cảnh quanh năm vắng dấu chân người, nhưng dù sao đám kia cũng là Long Tộc nha! Lỡ một ngày đẹp trời nào đó chúng nổi hứng muốn đổi khẩu vị, bọn họ biết phải làm sao bây giờ?
Nếu như Herbert biết những suy nghĩ này, y nhất định sẽ hừ mũi khinh thường, ai lại muốn ăn mấy thứ hạ cấp như thịt người chứ? Nhưng đế quốc nhân loại không cho là như vậy. Để phòng hậu họa về sau, đế quốc phát lệnh triệu tập một nhóm kỵ sĩ cùng ma pháp sư, do chính nữ hầu tước Selina Phil Randy chỉ huy, xuất quân tiến về biên cảnh.
Hầu tước Selina đã năm mươi tuổi, nhưng nhiều năm rèn luyện cùng bảo dưỡng cẩn thận, mặt nàng hầu như không có một chút dấu vết già nua nào, thân hình thon gọn săn chắc, lại thêm áo giáp trên người, trường thương trong tay, đại kiếm bên hông, khiến nàng trở nên khí phái mười phần. Bọn họ thành lập đội quân này, chủ yếu là để tra xét tình huống nơi biên cảnh. Giả như thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ tiến hành phòng ngự và công kích ngay lập tức.
Nhưng nếu có hàng loạt Long Tộc có ý đồ không tốt như thế, e rằng dù xuất toàn lực, cơ hội thắng của các nàng chắc chắn vẫn bằng không.
Dưới sự chỉ huy của Selina, đội quân hành quân thần tốc, chẳng mấy chốc đã tới biên cảnh. Nhưng khác với tin đồn, nơi này phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy một tầng khói bụi mông lung, tiếng chim như gần như xa, hoa cỏ tỏa hương nhàn nhạt, yên bình đến không thể yên bình hơn. Cách nơi đội quân dừng chân không xa còn có một bóng người khoác áo bào màu tro đang lom khom nhặt quả rụng trên đất.
Hình như đối phương cũng cảm nhận được khí tức bất thường bên này, nên dừng tay lại, đứng thẳng người nhìn sang. Người kia nhìn qua có chút nhu thuận, ngoại trừ cái rổ trong tay ra thì trên người không còn vật gì khác, không có vẻ là kẻ nguy hiểm. Có điều nữ hầu tước vẫn dặn đám pháp sư phía sau tiến hành dàn trận, sau đó tự mình xuống ngựa đi về phía người kia.
Chờ đến khi nhìn rõ mặt của hắn rồi, nữ hầu tước đột nhiên kêu lên, vẻ ngạc nhiên cực độ hiện rõ trên mặt: "Simon? Là Simon phải không?"
"Chủ nhân Selina..."
"Con của ta, tại sao con lại ở đây? Chẳng phải nơi này rất nguy hiểm sao?"
"Nguy hiểm ạ?"
"Nghe nói có rất nhiều Long Tộc xuất hiện... Lẽ nào, đó chỉ là tin đồn?"
"... Đúng là có Long Tộc, nhưng chúng tuyệt đối không nguy hiểm."
"Hài tử ngốc này, ngươi không biết Long Tộc lợi hại cỡ nào đâu. Chúng chỉ cần há miệng một phát thôi là có thể đem con nuốt trọn đó. Nơi đây không thích hợp ở lâu, tốt nhất con nên theo ta tránh đi thôi..." Selina đang muốn dắt tay Simon, một pháp sư phía sau thình lình hô to:
"Hắc Long xuất hiện! Đại tướng, cẩn thận!"
Lời của ma pháp sư vừa dứt, trên trời thình lình giáng xuống một con Hắc Long. Hắc Long vừa chạm đất, đoàn kỵ sĩ đã căng thẳng bắt đầu bắn tên. Những pháp sư cũng thả ra ma pháp công kích. Hắc Long bị khiêu khích, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Nó rống một tiếng kinh trời động đất, há miệng phun ra Liệt Diễm đáp trả lại đại quân.
Hầu tước Selina cũng không tránh khỏi được ngọn lửa kinh khủng kia, nàng chưa kịp phản ứng gì, lửa đã sắp liếm lên người nàng rồi. May mà Simon trở tay kịp, trong nháy mắt dựng lên ma pháp bảo vệ, đồng thời đem hai phe đang hăng say công kích đối phương kia cản lại.
"Herbert, không được vô lễ!"
Hắc Long bị quát liền ngoan ngoãn ngậm mồm, cúi cái đầu to ủy khuất cào cào mặt đất, sau đó hóa trở lại nhân hình, khẩn cấp kéo Simon lại, trước mắt bàn dân thiên hạ công khai ôm eo hắn.
Lúc đầu Selina nhìn hành động của Hắc Long mà chẳng hiểu mô tê gì, nhưng không hổ là nữ hầu tước danh tiếng vang xa, một khắc sau nàng đã nở nụ cười tỏ vẻ thấu triệt.
"Con của ta, đây là lý do con không muốn về nhà sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...