Từ Nhã bỏ mạng ngay trong đêm, cái chết của cô ta đến hơn 11 giờ sáng hôm sau mới có người phát hiện, sau khi biết tin con gái qua đời Từ Bá Khiên dùng hết tất cả tài sản chỉ để điều tra cái chết của con gái mình nhưng hết một ngày một đêm bên phía cảnh sát vẫn không điều tra ra được gì, vợ ông ta vì quá đau buồn mà tự vẫn, Từ Bá Khiên vì sự ra đi đột ngột của con gái và vợ cũng không chịu nổi mà đi theo bọn họ, Từ gia hoàn toàn biến mất khỏi Hiên Đô, nói thế nào cái giá này cũng quá đắc cho việc gây sự với Hứa Tri Ý.
...
Hứa Tri Ý ngủ đến tận trưa, ở bên dưới hầu nhân đã nấu xong bữa sáng còn hâm đi hâm lại nhiều lần đến khi nấu sang bữa trưa vẫn chưa thấy cô rời khỏi phòng, lúc này bà quản gia vì có cảm tính không hay nên mới tìm lên bình thường Hứa Tri Ý dù có không có tiết học cũng sẽ không ngủ trễ đến mức này.
Bà ta âm thầm mở nhẹ cửa đi vào đã thấy Hứa Tri Ý vẫn còn ngon giấc ở chiếc gường đằng kia, chợt suy nghĩ không biết có nên làm phiền đến giấc ngủ của cô hay không có thể vì đêm qua cô học bài đến khuya nên giờ mới ngủ trễ thế nếu là thật thì bà ta không thể gọi cô dậy, thấy cơ thể Hứa Tri Ý cứ khẽ run lên dù hai mắt cô đang nhắm chặt, dù đang đắp cái mềm bông nhưng vẫn run rẩy nhưng thể đang rất lạnh, bà quản gia cuối cùng cũng quyết định đi đến, bà ta nhìn gương mặt cô chủ mình tái nhợt, khẽ chạm tay lên mặt một cơn nóng ập đến, thì ra Hứa Tri Ý phát sốt rồi nên cô mới ngủ đến mức này, bà quản gia lập tức chạy lên tầng ba, gõ cửa phòng Khương Từ Diễn.
“ Cậu Khương, cậu Khương “
Khương Từ Diễn bận bịu với đống giấy tờ trên tay nghe thấy tiếng gọi khẩn trương đó liền ngừng tay mở cửa phòng.
“ Có chuyện gì? “
“ Cô chủ phát sốt rồi, có vẻ sốt rất cao người cô ấy nóng lắm, cậu mau xuống xem xem “
Khương Từ Diễn cũng trở nên sốt sắng, anh lập tức bước những bước chân thật nhanh xuống đến phòng Hứa Tri Ý, anh tức khắc ngồi lên giường cô mặc cho có mặt bà quản gia ở đó, anh cũng không màng đến những nguyên tắc.
Đặt tay lên trán cô gái, anh chợt chau mày, cơ thể cô quá nóng có cảm giác như có thể nấu chín được nước sôi, Khương Từ Diễn bảo bà quản gia tìm đến một cái nhiệt kế, anh khẽ mở miệng cô đưa nhiệt kế vào trong lúc đợi anh cùng bà quản gia chuẩn bị nước ấm với khăn cả thuốc hạ sốt, không biết đêm qua cô làm gì nhưng bây giờ lại sốt cao đến mức này, Khương Từ Diễn ngồi lặng trên giường nhìn gương mặt nhợt nhạt đó cuối cùng anh đưa ra quyết định là đưa cô đến bệnh viện.
“ Cậu Khương, cậu không được chạm vào cô chủ“
Khương Từ Diễn bế Hứa Tri Ý lên bất chợt bị bà quản gia ngăn lại, bà ta không thể nhìn cô chủ mình bị một người đàn ông đụng chạm như thế, có rất nhiều nguyên tắc có liên quan đến Hứa Tri Ý vì cô là con gái duy nhất cũng là cô con gái Hứa Trù nâng niu nhất, không phải người đàn ông nào cũng có thể tiếp cận được cô chứ đừng nói đến chuyện được tùy tiện đụng chạm cô nhưng có ngăn thì Khương Từ Diễn vẫn không mảy may quan tâm, trong mắt anh chỉ cần là anh thì đều không có nguyên tắc nào chỉ cần không phải là tên đàn ông khác thì đều được.
Bệnh Viện
Sau khi được bác sĩ khám bệnh rồi truyền nước thì Hứa Tri Ý cũng tỉnh lại, cô uể oải mở mắt đã nhìn thấy Khương Từ Diễn anh ngồi ngay bên cạnh giường bệnh, tay đang nắm lấy một tay của cô đặt lên môi mình, Hứa Tri Ý khẽ cử động tay mới khiến anh khẽ giật mình mở mắt, người đàn ông túc trực bên cô đã gần hai tiếng từ lúc đến bệnh viện.
“ Chú ơi, sao em lại ở...bệnh viện...viện thế? “
“ Em sốt cao. Nói tôi biết đêm qua em làm gì sao lại sốt? “
Hứa Tri Ý chớp chớp mắt cô vẫn chưa tỉnh hẳn, cở thể cũng nhất thời chứ cử động được hoàn toàn, cô nhớ lại tối qua bản thẩn đã ngồi ngoài lan can trong phòng vừa ngắm trăng vừa ôn bài, đêm qua gió cũng rất lớn rất lạnh nhưng đối với cô thì vẫn có thể chịu được nên đã ngồi đến tận ba giờ sáng mới chịu ngủ, Hứa Tri Ý chắc là vì bị nhiễm gió nên mới phát sốt. Cô khó khăn muốn ngồi dậy thì bị Khương Từ Diễn ngăn lại.
“ Nằm yên, em vẫn chưa khỏe đâu “
Cô nhìn người đàn ông lo lắng cho mình như thế cũng bất giác quên đi nỗi khó chịu trong lòng, chỉ cần có Khương Từ Diễn bên cạnh thì cô không còn thấy mệt mỏi hay gì nữa rồi. Hứa Tri Ý cười tươi với anh, bà quản gia cũng đúng lúc đi vào, cô khẩn trương rụt tay khỏi tay Khương Từ Diễn, gương mặt tránh đi ngượng ngùng nếu để bà ấy thấy hai người thân mật chắc chắn sẽ có chuyện lớn.
“ Cô chủ, tỉnh rồi, tôi mua cháo về cho cô rồi đây “
Hứa Tri Ý nhìn bịch cháo trong tay bà ta mà nhíu mày, cô bĩu môi cô ghét nhất chính là mấy món cháo, từ nhỏ dù có bệnh nặng thế nào cũng sẽ cứng đầu không chịu ăn dù mà một muỗng, Hứa Tri Ý nhìn bà ta lắc đầu bà ta đương nhiên biết cái tính này của cô, Hứa Tri Ý nhất định sẽ không ăn cháo nhưng ngoài thứ này ra thì người bệnh còn có thể ăn gì cho mau khỏe đây nếu cô không nhanh chóng khỏe lại chắc chắn bà ta cũng sẽ không yên với Hứa Trù.
“ Bà biết rõ tôi không bao giờ thích ăn cháo mà, sao còn mua cháo làm gì?, đem đi đi “
Bà quản gia không biết nên khuyên nhũ cô thế nào, bà ta khẽ nhìn Khương Từ Diễn, người đàn ông hiểu ý liền nghiêm mặt.
“ Không thích ăn cũng phải ăn, em phải ăn cháo mới mau khỏe tối nay bố em sẽ về đó, đừng khiến ông ấy lo lắng thêm nữa, không được cứng đầu “
“ Nhưng...”
Hứa Tri Ý nhìn gương mặt hơi hung dữ đó của người đàn ông, cô chưa từng thấy ánh mắt này của anh hệt như một người bố đang răn dạy con gái mình, Hứa Tri Ý bất giác thấy khó chịu, cô không thích anh dùng ánh mắt đó nhìn cô, cô gái giận dỗi quay mặt đi không khí liền trở nên khó thở, cô vốn đang rất khát nước nhưng cũng vì anh mà không muốn uống nữa. Khương Từ Diễn khẽ khèo khèo ngón tay cô, mơn trớn da thịt cô khiến Hứa Tri Ý chợt dẫy sóng cô mềm lòng rồi, không nhìn thẳng bà quản gia lại nói với dáng vẻ bất đắc dĩ.
“ Được rồi, mau đổ ra cho tôi, tôi ăn “
Hứa Tri Ý nhíu mày ăn từng muỗng cháo bên cạnh bà quản gia cầm sẵn khăn giấy cho cô còn Khương Từ Diễn thì cầm sẵn ly nước lọc cho cô, hai bên hai người như thế Hứa Tri Ý đột nhiên không khó chịu vì chuyện phải ăn cháo nữa nhưng đến cuối cùng cô vẫn là không thích cái món này.
“ Ăn từ từ thôi, uống miếng nươc đã “
Khương Từ Diễn đưa nước đến miệng cô chỉ việc uống, uống sau thì quay đầu sang đây có bà quản gia lau miệng cho, Hứa Tri Ý cố gắng đến chừng nào cũng chỉ có thể ăn được nửa bát cháo, cô nhăn mày đưa cháo dư đến tay bà quản gia, gương mặt khó coi cô trừng mắt nhìn người đàn ông, vì người đàn ông này mà cô đã phá vỡ nguyên tắc của bản thân, chưa gì đã vì anh mà chấp nhận thứ mình ghét không biết sau này còn vì anh mà thế nào nữa.
“ Chú ơi, em muốn về nhà “
“ Được, làm giấy xuất viện rồi đưa em về “
...
Hứa gia
Hứa Trù khi gọi về nhà thì nghe tin con gái sốt cao nên ông mới lo lắng mà bỏ qua công việc quyết định trở về sớm hơn dự định, Hứa Trù dù có bận đến đâu vẫn luôn đặt con gái mình trên hết chỉ cần cô có chuyện liền không màng gì nữa.
Hứa Trù đến gần 11 giờ tối mới về đến nhà, căn biệt thự vẫn còn sáng rực đèn Hứa Tri Ý ngồi ở phòng khách cố gắng ăn thêm một miếng cháo trước khi ngủ, cô vì không ngủ được nên mới thức đến tận giờ này.
“ Tiểu Ý, con thế nào rồi? “
“ Bố...”
Hứa Tri Ý ngẩng đầu nhìn thấy bố mình cô đặt bát cháo xuống bàn gọi ông, Hứa Trù ngồi sang bên cạnh con gái, ông sờ tay lên trán cô sờ khắp mặt cô đến khi chắc chắn nhiệt độ cơ thể cô bình thường mới chịu dừng lại, Hứa Trù nhìn Khương Từ Diễn vài giây rồi nói, gương mặt ông ấy lo lắng đến độ không nỡ nhìn.
“ Sao lại không biết tự lo cho bản thân thế chứ, bố còn chưa đi được ba ngày con đã như vậy rồi, sau này bố làm sao yên tâm gả con cho người ta đây “
Hứa Tri Ý nằm trong lòng ông ấy, cô lắc lắc đầu:
“ Con gái sẽ không gả cho ai hết, cả đời ở bên cạnh bố thôi “
“ Nói bậy, con gái dù có thế nào cũng phải đến lúc gả đi thôi nhưng con không cần lo đến khi bố tìm được người thích hợp mới dám gả con đi, đợi đến lúc tìm được một người coi trọng con hơn tất cả mọi thứ, yêu chiều con như cách bố chiều chuộng con, chấp nhận tất cả tật xấu của con, cả đời không lớn tiếng với con thì bố mới an tâm giao cho người ta “
Hiện tại con gái ông vẫn còn là đứa con gái nhỏ ông muốn cưng chiều quan trọng hơn là vẫn chưa gặp được người con trai như những gì ông ấy nói, để tìm được người đàn ông xem con gái mình như mạng sống chắc chắn sẽ không dễ dàng, Hứa Trù đột nhiên cười khẽ, con gái ông chỉ mới 20 tuổi thôi sao ông lại nghĩ xa đến thế, ở tuổi này ông còn không muốn bất cứ tên đàn ông nào chạm vào cô vậy mà đã tính đến chuyện gả cô đi rồi.
“ Bố, con gái chưa muốn gả đi vội đâu. Con gái vẫn chưa tìm được người yêu con nhiều như bố yêu con “
Câu nói này chạm đến tim của Khương Từ Diễn thì ra nhóc con của anh vẫn luôn canh cánh vấn đề này trong lòng, mặc dù bây giờ hai người đang trong mối quan hệ yêu đương nhưng dường như cô không hề nghĩ đễn tương lai tốt hơn của hai người, Khương Từ Diễn thật ra cũng chưa nghĩ xa đến thế vì có nói thế nào anh cũng 40 rồi còn cô chỉ mới là tuổi bắt đầu trưởng thành, gả cho một ông già như anh chẳng phải là đang lãng phí cuộc đời mình lắm sao. Khương Từ Diễn đột nhiên cũng nghĩ đến chuyện, anh muốn giúp Hứa Trù tìm cho cô một người thích hợp đến khi chắc chắn được người đó sẽ cùng Hứa Trù gả cô đi, cho cô một cuộc sống thích hợp hơn.
Hứa Tri Ý lại lén nhìn đến người đàn ông, người đời này cô muốn gả chỉ có Khương Từ Diễn vì anh là tri kỷ của bố cô nên dù cô có gả cho anh cũng sẽ luôn được ở bên cạnh bố cô nếu là gả cho người khác cô sẽ phải sống xa bố mình, dù nghĩ thế nào thì Khương Từ Diễn vẫn là lựa chọn tốt nhất cũng là duy nhất đối với cô, Hứa Tri Ý thầm nghĩ nếu một ngày cô nói cô muốn gả cho ông chú này liệu Khương Từ Diễn sẽ nghĩ thế nào, có đồng ý hay sẽ từ chối cô...Đời này cô không thể gả cho Khương Từ Diễn thì sẽ không bao giờ gả cho bất cứ ai.
***
Vote! Vote! Vote
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...