Một tuần trôi qua, rốt cuộc cũng có một ít thông tin, trợ lý đưa anh địa chỉ nhà của tên bạn trai cũ Lưu Mịch.
Rất nhanh hắn ta đã bị bắt về chỗ anh, căn phòng chết chóc.
Bị hành hạ quá lâu hắn ta mở miệng nói, Âu Dương Chính Thiêm phả khói thuốc vào mặt tên đối diện nhếch mép cười:
- Ngay từ đầu khai có tốt hơn không
- Là Lưu Mịch mượn xe tôi...nói sẽ bắt một ai đó...ban đầu tôi không đồng ý nhưng cô ta lại nắm quá nhiều bí mật của tôi...cô ta lấy điều đó uy hiếp nên...!nên cho cô ta mượn xe còn lại tôi không biết gì hết.
Hắn lắp bắp nói vì những trận hành hạ quá đau về thể xác.
Âu Dương Chính Thiêm nhíu mày ngờ vực nhưng khuôn mặt đó không hề nói dối.
- Vậy anh biết gia đình cô ta có ai đang sống nơi khác không.
Mấu chốt ở đây là Lưu Mịch chưa rời khỏi nơi đây, quan trọng tên này lại là người yêu cũ của cô ta nên ít nhiều cũng sẽ biết.
- Biết, là Lưu Thành, anh ta là anh họ của Lưu Mịch ở thành phố X.
Lưu Thành? hắn rất ít khi lên báo nhưng người này anh biết, anh ta rất kín đáo nhưng anh biết anh ta là quậy ngầm lại rất háo sắc.
Tên kia cho anh địa chỉ số nhà của Lưu Thành, anh vẫn chưa thả hắn đi được, nếu thông tin này sai thì anh còn biết đường mà xử lý.
Anh cho người đi theo mình đến nơi cần đến, chà mất khá nhiều thời gian đấy.
Ân Thiên Ngọc lúc này đang tìm kiếm đường trốn, cánh cửa bật mở, cô giật mình xoay qua là Lưu Mịch, biết cô đang muốn chạy trốn cô ta kéo đẩy ngã cô xuống sàn, túm tóc cô giật ngược ra sau, cô ta nở một nụ cười kinh sợ.
- Mày muốn trốn sao, mày không cần đôi chân này sao, tốt nhất nên ngoan ngoãn ở đây cho tao.
Nói rồi cô ta bỏ ra, cô ngồi lên giường nhếch mép cười, cô cảm nhận được anh sẽ đến cứu cô sớm thôi, nên cô phải nhẫn nhịn.
Hết mụ điên giờ đến tên điên, Lưu Thành bước vào cô nhìn cách ăn của anh ta, nút áo cởi hẳn ba nút, khuôn mặt dường như đang rất thèm khát thứ gì đó, nhưng bên trong đây còn gì khác ngoài cô.
Hắn ta tiến lại thì cô lùi lại đến khi đã lùi đến góc giường thì cô căng thẳng nhìn Lưu Thành, hắn lên tiếng:
- Em không cần sợ, em chỉ cần phục vụ tôi và làm vợ tôi thì tôi sẽ đảm bảo sau này em có một cuộc sống vinh hoa phú quý.
Nghe hắn nói cô đứng dậy rời khỏi giường giữ khoảng cách an toàn với hắn, cô nói:
- Tôi đã có chồng nên anh tự trọng, chồng tôi giàu không cần tới lượt anh, anh còn không động được móng chân của chồng tôi, thử hỏi tại sao tôi phải bám anh để hưởng thụ những thứ dơ bẩn.
Lưu Thành không ngờ cô mồm mép đến thế nhưng khi nhắc đến người chồng giàu có của cô vẻ mặt cô rất tự tin, rốt cuộc người đó như thế nào.
Hắn ta tiến lại gần cô và tóm lấy eo cô kéo vào người mình, hắn hít hà hương thơm trên người cô, Ân Thiên Ngọc chống cự nhưng sức lực hắn ta quá mạnh.
- Ngoan nào, mặc kệ chồng em là ai nhưng giờ em trong tay tôi rồi, nếu như hắn ta biết em bị tôi chơi sạch thì có cần em nữa không.
Ân Thiên Ngọc nhếch mép cười nguy hiểm, hắn không biết hắn đang đấu với tử thần sau, thấy nụ cười của cô khiến Lưu Thành bực tức hắn đẩy cô ngã xuống giường rồi đè lên người cô, theo phản xạ cô cong gối đá hẳn vào hạ bộ hắn, nhanh cơ hội hắn đang đau quằn quại ngã lăn bên cạnh Ân Thiên Ngọc đứng dậy rời khỏi giường, hắn ta vừa đau vừa tức giận đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa đầy gấp gáp.
Lưu Thành đau đớn lết thân ra ngoài mở cửa mặc kệ cô đang đứng nhìn mình bằng ánh mắt đầy thù hận.
Bên ngoài là cô giúp việc với vẻ mặt sợ sệt, lắp ba lắp bắp nói:
- Cậu...!chủ...bên dưới...!bên dưới có rất...!nhiều người đang bao quanh ngôi nhà.
Lưu Thành trợn mắt, là kẻ nào to gan lại xâm phạm địa bàn hắn đây lại là nhà hắn.
Hắn nghênh ngang bước xuống lầu theo sau là cô giúp việc, Ân Thiên Ngọc cũng từ từ bước ra ngoài nhìn xuống dưới lầu, cô bắt gặp được bóng dáng quen thuộc, bóng dáng cô hằng đêm nhớ mong, mắt cô ngấn nước, đây là mơ hay là thật, cuối cùng anh cũng đã đến.
Lưu Thành nhìn dáng người uy nghiêm lẫm liệt ung dung ngồi trên sô pha nhà mình, hắn ta kiêu ngạo chế giễu:
- Là tên nào mà dám ngồi trên sô pha nhà tôi, dơ bẩn rồi mày có đền được không, nhìn là biết nghèo hèn.
Âu Dương Chính Thiêm ngồi quay lưng với hắn nên hắn chưa nhìn thấy khuôn mặt anh, giọng anh vang lên:
- Đến vợ tôi mà anh cũng dám động đến, anh nói xem giờ tôi nên làm cho công ty gia đình anh lâm vào bước đường cùng rồi lang thang khắp nơi hay là ngay bây giờ tôi phế đi đôi chân của anh để anh trở thành một người tàn phế đáng thương nhất nơi này, Lưu Thành.
Lưu Thành mặt biến sắc, lúc trắng lúc xanh giọng nói như băng lạnh đầy chết chóc, Âu Dương Chính Thiêm đứng lên xoay người lại mặt đối mặt với Lưu Thành.
Hắn ta thấy khuôn mặt đó liền đứng không vững mà ngã khuỵu xuống đất, nói không thành lời, người trước mặt hắn là người có tiếng trong nước thậm chí ngoài nước, cha anh ta từng là xã hội đen đáng gờm.
- Anh chọn cái nào Lưu Thành
Anh nhếch bên lông mày đầy giễu cợt.
Hắn ta lắp bắp:
- Tôi...!tôi...!thật sự không biết...!là...!là vợ anh...!mong anh tha mạng.
- Tha? Nếu như người đó không phải vợ tôi mà là một người khác thì sao, anh có tha cho họ không.
Anh đưa tay ra hiệu cho vệ sĩ, nhận lệnh vệ sĩ liền đưa người vào là Lưu Mịch cô ta đã bị bắt khi đang sắp rời khỏi đây, thật không may cho cô ta.
Lưu Mịch với khuôn mặt sợ sệt, cảm nhận được như cuộc đời cô ta sắp không còn nữa rồi.
Chúc mọi người có một mùa giáng sinh vui vẻ bên gia đình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...