Thẩm Tử Bối khóc rồi, khóc rất lớn tiếng.
Cậu vừa khóc vừa che lại cái bụng ướt nhẹp không cho Chung Thâm thấy.
Nguyên nhân cậu khóc chính là: quá mất mặt
Đã không thành top, lúc bị tuốt còn bắn rất nhanh, làm làm còn đến tiểu ra ngoài……từng kiện từng việc đều đả kích kịch liệt đến bạn nhỏ thân mang một giấc mộng, người mới trưởng thành chưa được bao lâu.
Quả đào mật trước giờ không sợ gì cả giờ đây rất muốn trốn về trên cây, đợi khi chính hoàn toàn rồi mới không xấu hổ ló đầu ra lại.
Cậu khóc hít hít nấc từng cơn, Chung Thâm có đang say sưa cũng không thể không dừng lại.
“Bối Bối, không sao ” Chung Thâm cảm thấy buồn cười, rời tay đi cầm lấy áo của mình giúp cậu lau lau, “Chú sẽ không cười em.”
Thẩm Tử Bối vẫn tí tách rơi nước mắt, qua một hồi mới nấc tiếng nói: “Vậy chú đừng, đừng làm em xi xi nữa.”
“Được, chú bảo đảm hôm nay nhất định không làm vậy.”
Hôm nay không làm chứ không phải sau này sẽ không làm, huống hồ đợi lát nữa sợ là cũng tiểu không ra được gì nữa.
Chung Thâm trả lời vô cùng thành thực.
“Chú có thể tiếp tục rồi sao?” Chung Thâm thoa thêm chút bôi trơn bắt đầu động lại, hỏi một câu chẳng qua chỉ là một hình thức an ủi bạn nhỏ đang khóc đến lơ mơ mà thôi.
Giai đoạn chịu đựng* của Thẩm Tử Bối còn chưa qua, dương v*t đã hư không mềm oặt nằm sấp trên đùi.
Bất quá vùng nhạy cảm bị đỉnh vào lâu như vậy vẫn là đem lại phần nào sảng khoái.
Cậu nghĩ không cần phải từ chối khoái cảm chi, thế là xoắn chặt vật cứng ở bên trong, cần tiếp tục,: “Tiếp tục…..chú nhỏ, phải tiếp tục chứ.” Lúc trả lời con mắt ướt đẫm còn chưa có khô.
*Giai đoạn chịu đựng?(Refractory period) đàn ông không thể lên đỉnh liên tiếp.
Là sau một lần bắn tinh lần quan hệ đầu thì sẽ có một khoảng thời gian người nam hoãn lại, mất đi cực khoái về mặt sinh lý.
Lúc này dương v*t sẽ ở trạng thái mềm hoặc bán mềm, phải chờ qua giai đoạn này rồi mới có thể tiếp tục làm hiệp hai í.
Chung Thâm dứt khoát ôm cậu dậy, một tay ôm cậu trong ngực, thuận tiện đâm rút giày vò thần tốc mà không lưu lại bất kỳ kẽ hở nào.
Sảng khoái cực điểm! Tất cả đắn đo, bao gồm cả khoảng cách mười năm tuổi tác, vào giờ khắc này chỉ còn có da thịt thể xác của cả hai day dưa thành bọt khí ái dục, dung hoà vào trong tiếng nước nhép nhép ở dưới thân.
Tiếng rên rỉ của Thẩm Tử Bối cùng tiếng bạch bạch bị liên tục thúc đỉnh đều truyền vào trong tai Chung Thâm.
“Quá lớn rồi, quá lớn.” Cậu kêu tới khàn khô cả họng, hơn nữa còn có dự cảm cổ họng phải đau hai ba ngày mới hết.
Nhưng như thế thì có sao, cậu muốn kêu, dù có yếu ớt khóc nức nở cũng muốn lớn giọng nói ra, “Ha….thật sướng…..”, “Thích lắm, ưm …..a thích chú tuốt em…..”
Tình cảnh thật sự rất hỗn loạn, bất quá việc của sau này hãy để sau này lại tính.
Thẩm Tử Bối ngước cần cổ nghĩ, hiện tại thì hãy điên cuồng ân ái, điên cuồng gào thét, điên cuồng yêu nhau đi.
Dù sao có náo thế nào, chú nhỏ đều sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.
Gần sắp lên đỉnh, khi đang muốn bắn ra Chung Thâm lại chần chừ nhìn chăm chăm vào Thẩm Tử Bối, ánh mắt như muốn ăn cả cậu.
“Muốn, muốn, bắn cho em.” Thẩm Tử Bối gắp gáp thúc giục, “Bắn cho em đi mà….” Hai chân nhỏ của cậu kềm lại quấn chặt lấy, như sợ Chung Thâm sẽ như lần trước sẽ rút ra ngoài vậy.
Bờ môi như lấy lòng hôn hôn lên sóng mũi cao của Chung Thâm, “Chú nhỏ, xin chú, cho em nhé “
“Bối Bối, Bối Bối….” Chung Thâm thúc mạnh về phía trước, thở dốc dùng tay bóp cánh mông của cậu, vạch ra cho côn th*t đâm vào càng sâu thêm.
Rồi lại xoa nắn nó, nhìn các ngón tay như muốn khảm vào cả trong thịt trên mông.
Cả hai ôm nhau run rẩy, không sót giọt nào đều rót vào sâu trong miệng nhỏ nóng ấm mềm mại của Thẩm Tử Bối.
Chung Thâm gầm nhẹ: “Bối Bối, chú yêu em.”
Thẩm Tử Bối tâm mãn ý nguyện.
Cậu phải có được tất cả của chú nhỏ, đến mỗi giọt tinh đều phải thuộc về mình.
Sau này chú nhỏ không những phải ở bên cạnh cậu, mà còn phải giao hợp vào trong thân thể cậu, như vậy Chung Thâm hết thảy đều thuộc về cậu rồi.
Mệt quá, suy nghĩ cuối cùng của Thẩm Tử Bối chính là cậu nằm sấp ở trên lòng ngực Chung Thâm.
Cậu dường như nghe được tiếng sóng đánh vào dãy đá ngầm bên bờ biển, là âm thanh cậu luôn luôn tìm kiếm.
Hẳn là ở cạnh mặt trăng lắm, bởi vì mùi gỗ thanh lẫm kia cậu vô cùng quen thuộc.
Cơn buồn ngủ đánh úp đến, Thẩm Tử Bối hít hít cái mũi thành thành thực thực mất ý thức, đã ngủ rồi.
Cậu có thói ngủ nướng, nhất là sau việc đêm qua đã hao tâm tổn sức rất nhiều.
Cho nên lúc Thẩm Tử Bối thức dậy ngày hôm sau đã gần sắp giữa trưa.
Vừa mở mắt đã thấy được khung cảnh Chung Thâm đang ngồi tại chỗ bàn sách gõ máy tính làm việc.
Cậu không lên tiếng, chỉ nằm nghiêng ở đấy nhìn.
——Người này, là chú nhỏ yêu dấu của cậu.
Thẩm Tử Bối hơi hơi xê dịch thân thể, trừ đi đôi chân tê rần cùng với phía sau còn có cảm giác trống rỗng khác thường ra.
Cái khác thì lại không đáng kể lắm, đối với người lăn lộn cả một đêm mà nói thì đúng là hiếm gặp.
Không cần nghĩ cũng biết là do Chung Thâm đã giúp cậu tỉ mỉ tẩy rửa cùng bôi thuốc tiêu viêm cho rồi.
Nghe thấy tiếng ma sát sột soạt, Chung Thâm quay đầu qua vừa hay bắt được con sâu gạo thức rồi mà lười rời giường.
“Bối Bối dậy rồi, buổi sáng tốt lành.”
Thẩm Tử Bối ngồi dậy, nhú lên đầu tóc xoăn bù xù, dang rộng hai tay, “Ôm!”
Chung Thâm cười đi qua, trực tiếp ôm cậu vào phòng vệ sinh để cậu ngồi lên bục rửa tay.
Nhân lúc rửa mặt, Chung Thâm đi lấy điện thoại đã sạc đầy pin qua đưa cho cậu, “Chú đã báo bình an với giáo sư Thẩm rồi, nói em chạy đến chỗ anh ngủ.
Bối Bối, sau này ra ngoài không nên vội vàng, tránh cho người trong nhà lo lắng.
Hôm qua đổi lại là chú, chú cũng sẽ rất lo lắng cho Bối Bối nhà chúng ta đã chạy đi đâu mất.”
“Còn có Lý Kiều đưa thuốc cho em,” Chung Thâm khụ một tiếng, trang nghiêm nói, “Không thể tùy tiện uống loại thuốc đó.
Đương nhiên, càng không được cho người khác uống.
Chú phải nói một chút với em về thuốc tráng dương, là thế này, chú không cần….”
Đối mặt với Chung Thâm đang bắt đầu thuyết giảng, Thẩm Tử Bối sinh ra một vài cảm giác không chân thực.
Chú nhỏ vẫn là người chú nhỏ đấy, mang theo trách nhiệm của một trưởng bối đồng hành giúp cậu trưởng thành đúng thời hạn.
Cũng không quá giống lắm, bọn họ vừa mới làm xong việc thân mật nhất giữa các đôi tình nhân.
Trong cao trào và tiếng thở dốc tràn ngập tình ý, chú nhỏ nghiễm nhiên biến thành bộ dáng một người khác.
“Bối Bối, ” Chung Thâm quơ quơ tay ở trước mặt Thẩm Tử Bối, thuận tiện chùi đi lớp bọt kem đánh răng chưa rửa sạch ở bên miệng của cậu, “Có phải lại không nghe lời rồi.”
Thẩm Tử Bối không trả lời, đầu đâm vào lòng ngực rộng lớn dày dặn của Chung Thâm, nũng nịu nói: “Chú nhỏ, em không muốn lớn nữa.”
Bạn nhỏ cả ngày kêu la chính mình đã trưởng thành đột nhiên muốn hối hận.
Chung Thâm vuốt vuốt thuận tóc cậu, bình tĩnh hỏi: “Tại sao vậy?”
“Em sợ, sợ trưởng thành lớn quá rồi anh sẽ không yêu em nữa.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...