Xem, lúc này rồi mà Thẩm Tử Bối vẫn rất thích nghịch ngợm.
Chung Thâm than thở, đề nghị lúc trước của bạn thân quả không sai, đứa trẻ không nghe lời nên phải doạ nạt một chút.
Chung Thâm cũng làm như thế thật.
Cho nên Thẩm Tử Bối làm sao cũng không nghĩ tới việc đầu tiên sau khi xác định quan hệ với chú nhỏ chính là bị anh đè nửa người trên lên trên sofa, tiếp theo đó là ‘bốp’ vang lên một tiếng thanh thúy…..
Chú nhỏ đã đánh lên mông của cậu!
“Chú nhỏ?” Thẩm Tử Bối rên lên xoay đầu nhìn, kết quả mông lại bị đánh thêm một bạt tay.
Lực của Chung Thâm không lớn, nhưng quần áo mùa hè mỏng, tiếng đánh phát ra cực kỳ vang dội.
Mê người.
Mông Thẩm Tử Bối tròn trịa, tính ra là nơi mềm nhất nhiều thịt nhất trên thân thể.
Cái mông thịt bị đánh hơi hơi run lên, cộng thêm cái eo lõm phía trước lại càng hiện rõ độ cong của nó.
Quả đào mật tươi mộng toàn thân trên dưới thật sự đều rất mê người.
Vốn dĩ chỉ đánh hai cái doạ nạt một chút, nhưng trong tầm nhìn bởi đôi mắt to của Thẩm Tử Bối, Chung Thâm không chịu dừng mà lại đánh xuống một cái nữa, xong dùng giọng điệu lời lẽ nghiêm túc của trưởng bối giải thích: “Bối Bối, do em không nghe lời.”
Nhưng mà bạn nhỏ bị đánh lại không khóc cũng không nháo, cũng đúng, với dáng vẻ ‘không biết sống chết’ của cậu có thể chẹn lại phần lớn người.
“Chú nhỏ, em quả thật là không quá nghe lời.” Thẩm Tử Bối ngoan ngoãn ‘nhận tội’, trong lời nói ngược lại lại đem theo chút mong chờ, “Phạt em, đánh em đi…..”
Cậu một tay kéo cái quần rộng bên ngoài xuống, “Em thích bị chú nhỏ phạt, như câu nói kia, đánh là thương mắng là yêu, lột xuống đánh có thể giúp chú nhỏ sẽ bớt giận hơn hay không nhỉ?”
“……..” Gì mà để bớt giận cơ chứ, rõ ràng là càng thêm hứng tình.
“Hửm? Không đánh nữa sao? Em nói là đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi mà.” Thẩm Tử Bối thuận tay cởi luôn cái quần lót cotton ra, mông thịt trắng nõn lặp tức nẩy ra ngoài, cậu nhỏ ngon miệng như thạch rau câu vị đào cũng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Chung Thâm.
Vênh váo mạnh miệng sẽ lãnh đủ hậu quả.
“Bốp—” lần tiếp súc của lòng bàn tay với mông thịt này, Thẩm Tử Bối cảm nhận được chút đau cùng nhiệt ý mạnh mẽ lan tràn ra toàn thân, đến bụng nhỏ, đến hai má.
Cậu bất giác co rúm, cậu nhỏ chà sát đùi Chung Thâm, quả là vừa mới lạ lại vừa kích thích.
“Còn muốn, em còn muốn….” phàm là thứ chú nhỏ đem lại cậu đều muốn thu nhận.
Chung Thâm dù sao cũng không thật sự có cái sở thích này, nhưng bạn nhỏ lại rất thoả mãn.
Anh thả chậm tốc độ nắn bóp mông thịt mềm nhũn kia, nhân lúc Thẩm Tử Bối chưa kịp phản ứng thì bỗng cúi đầu cắn một ngụm lên một bên cánh mông, lúc thả ra còn để lại vết dấu răng đỏ nhạt.
“A…..nhột!” Ngón tay Chung Thâm nắn dọc theo vòng tròn dấu răng lồi lõm không cân bằng ấy.
Cái loại tiếp xúc da thịt lúc có lúc không này so với bị đánh mông càng khiến cho Thẩm Tử Bối khó mà nhịn nổi.
Cứ lặp lại nhiều lần như thế, cuối cùng Thẩm Tử Bối gần như khóc lóc xin tha, “Chú nhỏ, a……chú nhỏ, ư….ha a, em sai rồi.”
Tay của Chung Thâm đã trượt vào trong động thịt thần bí, và bắt đầu nhập sâu vào miệng huyệt đáng thương đang không ngừng co rút kia, “Nói xem, Bối Bối của chúng ta sai ở đâu nào.”
“Em…..ha…..em hạ thuốc, bỏ thuốc tráng dương vào trong rượu của chú.
Còn nói với Lý Kiều là chú không lên được, lừa cậu ấy để lấy thuốc.
Còn có, còn có……”
Không lên được? Chung Thâm dở khóc dở cười.
Tiểu tổ tông này dám chạy đi nói với bạn là chú của mình không được? Hợp lý sao! Thẩm Tử Bối tiếp tục trần thuật lại: “Lúc chú tắm em ở bên ngoài nghe lén, hai lần, a không, ba lần.
Nhân lúc chú không có nhà em còn lấy áo của chú ra tự mình an ủi, nhưng tại vì chú nhỏ quá thơm nên em mới nhịn không nổi đấy, bên dưới cũng nhịn không nổi…….”
Vấn đề hoàn toàn là ở chú nhỏ.
Chung Thâm lại đưa vào thêm một ngón tay, trí nhớ của anh không tồi nha, luôn luôn đâm vào vị trí trong ấn tượng có thể làm cho Thẩm Tử Bối nghe lời, “Thì ra Bối Bối lừa chú nhiều lần như vậy.”
“Em, bởi vì em yêu chú.” Thẩm Tử Bối vừa nói vừa khẽ rên, dựa vào sự nhấp nhô cùng thả chậm ma sát của cơ thể để làm giảm bớt khoái cảm không chịu nổi ấy, “Yêu chú, nên mới lừa chú.
Chú nhỏ sẽ tha thứ cho em có đúng không, rồi chú nhỏ cũng sẽ tha thứ cho em, yêu em.”
Nghe đến đây, Chung Thâm dừng tay lại, đem Thẩm Tử Bối ôm dậy dựa vào trên người chính mình, bụng và ngực nóng hỏi của bọn họ dính sát với nhau.
“Bối Bối, chú vĩnh viễn không trách em, nào lấy đâu ra tha thứ hay không tha thứ.”
Bầu không khí tình dục vừa đúng, nhưng càng nhiều cũng không tính thừa, vừa đủ cho bọn họ dùng thân thể để giao tiếp với nhau.
Cậu nhỏ của Thẩm Tử Bối bán cương, thấy Chung Thâm đang nhìn chỗ ấy, cậu lại không có một chút ngại ngùng nào, mà lại cười hihi vạch hai đùi ra nói: “Không to bằng chú, thích không?”
“Thích.” Chung Thâm trả lời rất chân thành, “Mọi thứ của Bối Bối đều đẹp, chú đều thích.” Nói xong, giơ tay muốn chạm chạm sờ sờ.
Tay vừa chạm đến, Chung Thâm sửng sốt một chút, không biết đang nghỉ thứ gì, Thẩm Tử Bối đã trực tiếp giúp anh đè lại, tay nhỏ tay lớn đồng thời tuốt lên xuống cậu nhỏ của mình, “Chú nhỏ, đến đi, đến yêu em.”
Yêu mà.
Chung Thâm triệt để bị dũng khí thẳng tiến không lùi của bạn nhỏ dẫn lên đường.
Bọn họ không cần ai thoả thiệp với ai nữa, về sau bất luận ra sao, hai người họ phải đều nên lấy hết dũng khí đối mặt cùng nhau.
Rất công bằng, nghĩ là nghĩ như thế, Chung Thâm nghĩ lại vẫn là tự thề với lòng, phải bảo hộ thật tốt bạn nhỏ, tốt nhất là mọi khổ đau không cho cậu chạm đến.
Tuy cuộc sống không thể chỉ có vị ngọt Thẩm Tử Bối yêu thích, nhưng Chung Thâm nguyện dốc hết lòng đem cho cậu tất cả.
Khoé miệng Chung Thâm nâng cao lên, quả nhiên bọn họ đều đang bị ảnh hưởng với nhau.
Anh đem cho Thẩm Tử Bối quả ngọt, còn Thẩm Tử Bối chẳng phải luôn đem mồi trộn với đường để câu dẫn anh sao.
Chung Thâm trãi qua nhiều chuyện không vui cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy chính mình cũng giống với bạn nhỏ, tràn đầy hy vọng cùng tưởng tượng tốt đẹp.
Đây là một chuyện tốt.
“Chú yêu em.” Tay Chung Thâm chồng lên tay của Thẩm Tử Bối mà vuốt ve đồ vật xinh đẹp kia, còn tay khác thì mạnh mẽ kềm chặt cằm của Thẩm Tử Bối.
Thẩm Tử Bối bị cưỡng chế ngẩng đầu lên, nhìn thấy giữa mày của anh là thứ gì đó vui mừng mà trước giờ cậu chưa thấy qua…..
Giống với sát khí chuẩn bị lập tức đại khai sát giới trong mấy bộ phim truyền hình.
Cậu cảm nhận được lực tay tuốt động trên tay Chung Thâm càng mạnh hơn, nhưng lời nói ra lại hết sức ôn nhu như mọi ngày thường, “Bối Bối, chú sẽ yêu em thật nhiều, dùng hết sức, yêu em.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...