Ngày hôm sau khi Chung Thâm đến nhà Thẩm Tử Bối, bạn nhỏ lại không có ở nhà.
“Bối Bối dậy lúc trưa không cơm nước gì đã chạy đến chỗ bạn nó rồi, đến bây giờ cũng chưa có về.” Mẹ Thẩm cầm hũ mật ong chanh lên muốn pha cho anh một ly, ngước đầu lên nhìn, “Ôi? Tiểu Chung, miệng của con sao lại càng nghiêm trọng hơn rồi.”
Tối qua lúc Chung Thâm cõng nhóc quỷ say rượu trên lưng trở về rất thê thảm, quần áo nhăn nheo đến lợi hại, nhìn liền biết bị người ta ra sức dùng tay vò nát, vị trí gần trên khoé miệng với miệng dưới còn bị rách miếng da, nghe nói là do Thẩm Tử Bối tay chân lộn xộn, làm liên lụy anh đụng trúng vào vật trang trí lập thể trên cánh cửa.
Hôm nay nhìn có chút sưng tấy, mẹ Thẩm đẩy ly nước qua, hỏi anh: “Hay vẫn là nên đến bệnh viện xem xem”
“Cảm ơn.” Chung Thâm cười, “Ngài yên tâm, đã bôi thuốc rồi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
Anh uống ngụm nước, như nhớ đến cái gì, hỏi:”Ngài nói Bối Bối ra ngoài với bạn, là Lý Kiều?”
“Đúng, nó không phải thân nhất với Kiểu tử thôi sao, mới không lâu tụi nó còn chạy đến trấn bên, chơi hai ngày mới biết đường về …..”
Lòng Chung Thâm đầy nặng trĩu, nhớ lại dáng vẻ thương tâm tối qua của Thẩm Tử Bối, lại nhớ cái đêm khuya lần trước gặp phải Lý Kiều ở nhà cậu— hình như cái lần du lịch tốt nghiệp ngâm suối nước nóng cũng có y.
Chung Thâm đương nhiên biết không nên suy nghĩ lung tung, không thể bụng ta suy bụng người mày đồng tính là nhìn ai cũng có khả năng yêu đồng tính được, thậm chí đeo cặp mắt kính cầu vòng đi soi tình bạn thuần khiết giữa hai người họ, quá không nên rồi.
Nhưng thích của Thẩm Tử Bối quá đột ngột, còn bị Chung Thâm “trường kỳ suy nghĩ” chân chính làm tổn thương đến.
Nếu cậu theo như ý muốn của Chung Thâm mà triệt để cắt đứt ý niệm, hoặc là đối với đàn ông khác cũng…….
“Tiểu Chung, tiểu Chung.”
Chung Thâm hồi thần lại, vô thức bóp chặt tay quanh ly nước, “Xin lỗi, hạng mục công ty gần đây tương đối khó giải quyết, bất giác nghĩ về nó thôi.”
Mẹ Thẩm biểu thị hiểu rõ, còn đưa cho Chung Thâm một túi giấy bên trong đựng vài bao trà quyết minh, kỷ tử, “Lúc trước ba nó thức khuya làm việc uống cái này, tiêu trừ mệt mỏi, còn tốt cho mắt.”
Bởi vì Thẩm Tử Bối và giáo sư Thẩm không có nhà, nên Chung Thâm chỉ ngồi một lát liền đi.
Đến khi ngồi lên trên xe anh mới thở dài một hơi thật dài.
Chung Thâm thấy tự trách, giáo sư Thẩm và mẹ Thẩm bất luận trên việc học hay trong sinh hoạt đều đối anh rất tốt, vì tín nhiệm mới đem Thẩm Tử Bối giao cho anh chăm sóc nhiều năm.
Còn anh đã làm cái gì? Anh đem con trai của bọn họ dẫn lên một con đường khó đi hơn nhiều so với người bình thường.
So với việc tự trách, Chung Thâm lúc này càng thấy khó hiểu hơn.
Anh người lớn hơn mười tuổi, miệng lúc nào cũng luôn luôn hy vọng Thẩm Tử Bối có thể đủ trưởng thành suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người cùng với cái lợi cái hại, toàn là chủ nghĩa lý tính, nhưng lúc nãy chính mình lại ở tại trong nhà của người ta ghen tuông vô cớ, quả thật cực kỳ ấu trĩ!
Còn về phía bên Thẩm Tử Bối vốn dĩ hẹn với Lý Kiều cùng nhau đi xem một bộ phim khoa học viễn tưởng mới ra, ai biết được Lý Kiều không nói tiếng nào đã dẫn theo bạn gái đến.
Từ lúc tiến vào rạp thì cả hai cứ luôn ở trước mặt của Thẩm Tử Bối anh anh em em, mua một phần bắp rang vừa ăn vừa nói “bảo bối em ăn không “, “Sprite lạnh lắm em không được uống.”nơi nơi nhắc đến đối phương.
Thẩm Tử Bối đứng phía sau hai người bọn họ, mặc dù bên ngoài không tỏ vẻ ăn phải cẩu lương, nhưng cũng ngầm cứng miệng: đây có là gì, mình không đố kỵ, nếu mà có chú nhỏ ở đây, khẳng định sẽ đối mình còn tốt hơn dậy nữa!
Nhưng qua mấy giây sau Thẩm Tử Bối phản ứng lại, chú nhỏ mới không ở bên cạnh.
Lấy tình huống hiện giờ của cậu và Chung Thâm, sợ là sau này cũng sẽ không ở cạnh nữa rồi.
Lý Kiều coi như còn chút lương tâm, chưa hoàn toàn bị tình yêu che mờ con mắt, kết phim lúc bạn gái y đi wc, cuối cùng nhớ ra bên cạnh vẫn còn một vị.
Y vỗ vỗ Thẩm Tử Bối, kèm theo nụ cười nói: “Đừng sầu não không vui nữa mà, nếu không phải cậu tối qua không rãnh, hôm nay bảo bối nhà tớ đột nhiên đến tìm, thì sẽ không tạm thời dẫn theo cả hai đâu.”
“Hôm qua là do chú……nhà bọn tớ có hẹn nhau đi ăn, không thể không đi.”
“Cùng chú nhỏ của cậu chứ gì.” Không cần nói Lý Kiều cũng biết.
Chính là rất kỳ lạ, Thẩm Tử Bối lúc trước cả ngày đều niệm chú nhỏ chú nhỏ, mà gần đây lại không có nhắc đến nữa.
Nói đến Chung Thâm, Lý Kiều sáp lại gần, thấp giọng hỏi: “Nhắc tới thì chú ấy hiện tại có được chưa?” Y chầm chậm dựng ngón tay lên lại mô phỏng một động tác nào đó, “Chắc được rồi đi.”
“…..Chắc…..vậy.” Thẩm Tử Bối tùy tiện gật gật đầu, con mắt liếc qua một bên.
Há chỉ là tàm tạm.
Thẩm Tử Bối nghĩ đến cái đêm thân thể kịch liệt va chạm kia, trên mặt hơi hơi nóng lên, tóm lại là trên cả quá được.
Lý Kiều yên tâm, “Thuốc tráng dương đấy tuy nhiên không so được với cái loại nổi tiếng như viagra, nhưng nếu không phải bị quá nặng, thì bình thường đều có hiệu quả.
Chú ấy nếu sau này còn cần, trực tiếp mua cùng hiệu….”
“Đợi đã, thuốc tráng dương? Không phải kêu cậu tìm thuốc thúc tình sao?”
“Có khác nhau hả?” Lý Kiều hồi tưởng lại, “Là cậu nói chú cậu không được, cho nên tớ mới tìm lục của dượng tớ một ít, trên hdsd có viết cái gì mà thuốc tráng dương tăng ham muốn, hiệu quả thúc tình khẳng định cũng có đi.”
“Đương nhiên khác biệt!”
Khác biệt rất lớn, nếu hiệu quả thúc tình của thuốc này chỉ có tác dụng phụ, không phải là tác dụng chính, vậy đêm đó chú nhỏ bị ép gợi lên dục vọng không đơn giản là bởi vì do uống thuốc đơn giản như thế được.
Thẩm Tử Bối bắt lấy cánh tay của Lý Kiều, hỏi: “Kiều tử, cậu mau nhớ lại xem tác dụng của thuốc tráng dương đó chiếm bao nhiêu, hiệu quả thúc tình có mấy phần.” Cậu muốn biết Chung Thâm có phải là thật sự chủ động trong đấy hay không.
“Này…” Lý Kiều nào có chú ý nhiều như thế, “Tớ thật không nhớ rõ, trên giấy chỉ nói uống trước khi làm nữa tiếng đến một tiếng, hiệu lực đạt đến đỉnh điểm sau khi một giờ bắt đầu, sau đó dần dần tiêu tán.”
“Tớ nói với cậu, thuốc này nè, khẳng định không bì nổi với mấy loại nhãn hiệu lớn trên thị trường, nhưng tương đối lành mạnh.
Dễ dàng bài trừ ra khỏi cơ thể, không có quá nhiều tác dụng phụ.” Lý Kiều hoàn toàn không thừa nhận, hoặc nói dượng của y, mua cái loại thuốc tráng dương kém chất lượng được, cho nên đang không ngừng giải thích.
“Quá tốt rồi!” Thẩm Tử Bối không để tâm hàng kém chất lượng, thuốc kém chất lượng lại càng tốt.
Cậu thay đổi vẻ buồn thương của mấy ngày nay, cười cười tự nói: “Dám nói toàn là do thuốc, chú nhỏ quả nhiên đang nói dối.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...