EDIT: Aries92
BETA: Đầm♡Cơ
images
Jill Aderson là người của một gia tộc ngoại quốc. Đến năm tuổi mà cô vẫn
không biết nói, về sau bác sĩ chuẩn bệnh là do trí tuệ không tốt, cả đời chỉ số thông minh chỉ như đứa trẻ năm tuổi. Hơn nữa lại bị bệnh tự kỷ,
đời này khả năng suy xét không hơn một đứa trẻ.
Tự kỷ bẩm sinh có thể là thiên tài trong lĩnh vực nào đó, nhưng Jill
Anderson thì không phải vậy. Cô chỉ là người có suy nghĩ như một đứa trẻ năm tuổi. Hàng ngày luôn ngồi một mình một góc, chỉ cần một đóa hoa
cũng đủ làm cô ngẩn người cả ngày.
Trong giới thượng lưu ở nước Anh, gia tộc Anderson có lịch sử cả trăm năm,
huyết thống cao quý, lại có quan hệ với hoàng thất.Gia tộc Anderson là
tập đoàn kinh doanh giàu có hàng đầu. Cả gia tộc đều là tuấn nam mĩ
nữ,những người không tham gia vào việc kinh doanh thì cũng là bác sĩ,
luật sư hoặc học giả, ở các ngành nghề đều chiếm giữ vị trí hết sức quan trọng.
Bọn họ mỗi một người đều có gen tốt, gia thế, tướng mạo, đứa trẻ nào sinh
ra nếu không phải thiên tài thì cũng có chỉ số thông minh cao, tương lai sẽ là một nhân tài.
Nhưng Jill Anderson là một trường hợp ngoại lệ. Cha mẹ cô xét về tài trí hay
tướng mạo đều xuất chúng, trên có ba anh chị em đều tuấn tú, xinh đẹp,
dù tuổi còn nhỏ nhưng đã được đặc cách học nhảy lớp, khiến không ít
người khâm phục.
Mà Jill Anderson mặc dù có một mái tóc vàng óng xinh đẹp, đôi mắt màu xanh lam nhưng bộ dạng cũng chỉ bình thường, bàn tay, gương mặt, mắt hai mí
màu xanh lam to tròn, chóp mũi thon gọn, cánh môi đẫy đà ….Dù như vậy
thì khuôn mặt cũng chỉ dừng lại ở mức thanh tú, không giống với người
của gia tộc Anderson.
Mà bác sĩ lại chuẩn đoán cô bị thiểu năng khiến cho vợ chồng Anderson chịu đả kích lớn. Bọn họ không thể chấp nhận con gái mình không những bị tự
kỷ mà trí óc vĩnh viễn chỉ như đứa trẻ năm tuổi. Điều này không chỉ trở
thành trò cười cho những người trong gia tộc nhạo bang, mà đứa nhỏ nhất
định cũng sẽ bị bắt nạt.
Một gia tộc lớn dù có cùng quan hệ huyết thống cũng không tránh khỏi tranh chấp, lục đục với nhau vì tiền tài, lợi ích, địa vị…
Mặc dù trí tuệ của đứa nhỏ không tốt, họ vẫn không muốn nó bị bắt nạt.Vợ
chồng Anderson quyết định đem con gái rời xa Anh quốc. Năm mười tuổi,
lấy lý do an dưỡng, họ đưa con gái đến Paris cho vú em chăm sóc.
Biệt thự nằm ở phía Tây gần sông Seine, thuộc khu dân cư cao cấp, yên tĩnh
mà thanh nhã.Toàn bộ biệt thự sơn màu trắng, trước mỗi căn hộ đều có một khoảng sân nhỏ, hệ thống bảo vệ nghiêm ngặt, cách tám tiếng lại có cảnh sát đi tuần tra bảo vệ an ninh khu vực.
Ngoài vú em Emma còn có vợ chồng Suzanne đảm nhiệm vị trí lái xe kiêm người
làm vườn. Ba người cùng nhau chăm sóc Jill (ăn, ở, đi lại).
Jill không khó chiều, cô thực an tĩnh, cả ngày đa phần không nói chuyện, có
thể xem sách cả một ngày hoặc cầm xẻng đi trồng cây, đôi khi chỉ là quan sát con kiến bò đi bò lại.Chăm sóc cô có khi còn đơn giản hơn chăm sóc
vật nuôi.
Trong nhà ba người hầu đều rất yêu chiều Jill, nhất là vú em Emma. Kể từ khi
Jill đến Paris, gia đình Anderson rất ít khi đến thăm,hầu như đã quên
mất sự tồn tại của cô làm cho Emma hết sức đau lòng.
Đứa nhỏ thật đáng thương!
Biết rằng tâm trí cô chỉ như đứa trẻ nên Emma trông coi cô rất kỹ lưỡng, đi
đến đâu cũng đều trông chừng. Bà cũng dặn dò Jill không được đi lung
tung trừ khi có người theo cùng, nếu không không được tùy tiện ra ngoài. Cũng may Jill rất nghe lời, trừ khi có người dắt cô ra ngoài mua này nọ còn không cô đều ở trong sân nhà không ra ngoài nửa bước.
Đến Paris chín năm, cuộc sống của Jill ngày nào cũng như vậy. Cô sống trong thế giới của chính mình, tự tìm niềm vui.
Cuộc sống vậy lại bất ngờ biến đổi vào nửa năm trước.
Vào một buổi chiều nửa năm trước, Jill đang ở trong sân thất thểu cầm xẻng
trồng hoa. Paul thấy cô ngoan ngoãn ngồi im một chỗ nghĩ rằng tiểu thư
sẽ không chạy lung tung nên ông đến phòng lấy dụng cụ làm vườn.
Ai ngờ vừa từ phòng dụng cụ đi ra ông liền nghe thấy tiếng phanh xe khẩn
cấp cùng tiếng hét chói tai. Paul phát hoảng chạy nhanh ra phía trước,
lại nhìn thấy tiểu thư bị xe đâm đang bất tỉnh nằm dưới đất, làm ông sợ
chết khiếp.
Tiểu thư sao lại chạy ra đây được chứ? Còn có, trong khu dân cư thế này, tên chết tiệt nào dám phóng nhanh như vậy?
Thấy bên ngoài có tiếng ầm ỹ, Emma và Suzanne cũng chạy ra xem, ai ngờ người gặp nạn lại là tiểu thư nhà mình, hai bà thiếu chút nữa là ngất xỉu,
vội vàng đưa tiểu thư đến bệnh viện.
Bác sĩ nói tiểu thư bị thương phần mềm, đầu bị va chạm mạnh, trong vòng hai ngày tới nếu không tỉnh lại thì mọi người nên chuẩn bị tâm lý.
Hai bà bật khóc ngay lập tức. Suzane trách chồng mình không chăm sóc tiểu
thư thật tốt. Paul cũng rất hối hận bản thân đã để tiểu thư một mình ở
sân.
Emma gọi điện đến Anh báo cho lão gia và phu nhân biết tiểu thư xảy ra
chuyện, nhưng người hầu trong nhà nói họ đi công tác chưa về nên bà đành để lại lời nhắn sau đó ở viện chăm sóc tiểu thư.
Ba người đều đã chuẩn bị tâm lý, ai ngờ đến tối tiểu thư bỗng nhiên tỉnh
lại. Bọn họ vừa mừngvừa sợ, ngay cả bác sĩ cũng nói đây đúng là kỳ tích.
Emma xúc động nhìn tiểu thư vừa khóc vừa nói “Bảo bối! Con dọa chết ta rồi”
Trên đầu còn quấn băng gạc, Jill ngơ ngác nhìn ba người bên cạnh đang khóc sướt mướt
“Các người…”
“Tiểu thư làm sao vậy?…Con muốn nói gì?” Emma lo lắng hỏi “Còn chỗ nào không thoải mái? Đau đầu hả? Mau nói cho vú biết”
Jill không nói gì, cô hơi nhíu mày, tròng mắt dời xuống nhìn tay của mình
rốt cuộc phát hiện ra điều kỳ lạ. Cô mở tay ra, ngón tay trắng nõn mảnh
khảnh, lật trước lật sau không có lông, không có vuốt, không có mẩu
thịt. Đưa hai bàn tay lên chạm vào mặt mình, mềm mềm cũng không có lông, không có râu.
Trời ơi! . . . Jill Anderson nhăn mặt nhíu mày.
Ba người bên cạnh đều hoảng hồn.
“Tiểu thư làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Suzane vội vàng nói, một bên nhắc chồng “Paul! mau gọi bác sĩ tới đây”.
“Hả…Được” Paul lao nhanh ra khỏi phòng bệnh.
“Bảo bối làm sao vậy? Đừng dọa vú nha” Emma gấp đến nỗi hốc mắt cũng đỏ lên, chỉ sợ đầu óc tiểu thư gặp vấn đề.
Jill không nói chuyện, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, bây giờ cô rất hỗn loạn, không thể suy xét được điều gì.
Lúc này Paul đã kéo được bác sĩ đến “Bác sĩ, ông xem cho tiểu thư nhà tôi,
có chỗ nào không ổn không?” Paul hoang mang rối loạn nói.
Bác sĩ đi đến giường bệnh chuẩn bị kiểm tra cho bệnh nhân, bắt gặp đôi mắt
xanh lam đang chăm chú nhìn mình. Thân là một bác sĩ lâu năm không biết
trải qua bao nhiêu tình huống nhưng lại vì một ánh mắt mà dừng mọi động
tác. Bởi vì ánh mắt bệnh nhân này tràn đầy sát khí. Cô gái trước mặt
cùng lắm chỉ mười chín tuổi, cơ thể lại gầy gò không đáng lo sợ, rốt
cuộc ông sợ cái gì?
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng cười trấn an “Đừng sợ! Bác chỉ kiểm tra một chút thôi”
Kiểm tra?
Jill nhớ hồi trước cô từng bị một người mặc áo dài trắng vừa trấn an vừa bắt ép, sau đó tiêm một mũi, mà mũi tiêm kia đau đến nỗi cô phải kêu lên
oai oái.
Lập tức sắc mặt cô trầm xuống, mắt ánh lên tia sát khí càng ngày càng đậm,
chăm chú theo dõi từng động tác của bác sĩ, sau đó hướng lên trên nhắm
ngay ánh mắt bác sĩ.
Ý rất rõ ràng. Dám động vào tôi ông xác định đi.
Bác sĩ do dự một chút, quyết định thức thời thu tay về, ho nhẹ một tiếng
quay sang ba người bên cạnh nói “Yên tâm! Tình hình bệnh nhân rất tốt”
tinh thần tốt như vậy, sát khí khủng khiếp như thế, không chết được.
“Nằm viện quan sát vài ngày, nếu không có vấn đề gì thì có thể xuất viện”
cảm nhận được cái nhìn chăm chú sắc bén của cô gái phía sau, bác sĩ
không dám nán lại lâu, vội vã rời đi.
Gặp tà áo trắng chạy trối chết, Jill đánh thắng trận đắc ý nhếch môi cười,
lại nhìn ba người trước mặt suy nghĩ một chút mới chậm rãi mở miệng “Mọi người đừng lo lắng, tôi không sao”
Lời vừa nói ra, ba người lập tức mở to mắt nhìn Jill.
“Tiểu..Tiểu..Tiểu thư! Trời ơi” Suzane sợ tới mức không thốt nên lời.
“Bảo..bảo bối” Emma cũng kinh nhạc nhìn tiểu thư.
“Bác sĩ…” Paul giọng run run lại định kêu bác sĩ đến.
Jill nhíu mày nhìn bọn họ. Biểu cảm của bọn họ sao lại thành ra như vậy?. “Các người làm sao vậy?”
Lại một câu bình thường.
Ông trời ơi!…Ba người vui sướng không thở nổi.
Tiểu thư rất an tĩnh, bình thường không nói nhiều, đa phần chỉ gật hoặc lắc, cùng lắm là ậm ừ, chưa bao giờ nói chuyện bình thường như vậy.
“Ôi!!” Emma kích động khóc thành tiếng, muốn ôm chầm lấy tiểu thư nhưng lại sợ động đến miệng vết thương làm cô đau.
“Trời ơi! ” Paul thốt lên. Chẳng lẽ tai nạn làm đầu óc tiểu thư tốt lên? Paul kinh ngạc thì thào còn Suzane mở to miệng không thốt được lời nào.
Đây thực sự là một việc vui, tiểu thư gặp nạn không những không có việc gì
mà đầu óc lại chuyển biến tốt, không còn là đứa trẻ năm tuổi đần độn
nữa.
Tin tức này làm bọn họ vừa mừng vừa lo, cho đến khi Jill xuất viện, bọn họ
mới định báo tin vui cho lão gia và phu nhân, nhưng lại phát hiện tuy
đầu óc tiểu thư có biến đổi nhưng cũng có một vài điểm cổ quái.
Đầu tiên, tiểu thư chạy tới bưu điện mang về một đống sách, hơn nữa đều của cùng một tác giả. Tác giả này họ cũng không xa lạ gì, đây chính là tác
giả đang rất ăn khách nổi tiếng trên thế giới. Paul cũng chính là độc
giả của anh ta.
Sau đó, tiểu thư muốn Paul đi thăm dò địa chỉ nhà tác giả này.
“Tiểu thư! Tác giả “Nhất” này rất thần bí, chưa nói đến ảnh, ngay cả tên thật cũng không cung cấp, bút danh cũng chỉ có một từ “Nhất”, độc giả chỉ
biết anh ta là người phương đông, còn lại không biết gì hết.”
Nếu anh ta đã muốn giữ bí mật thì làm sao tôi có thể tra ra được?
Jill ngẫm nghĩ một lúc, cô hiểu rất rõ tính cách sợ phiền toái của người nào đó,việc này đúng là làm khó Paul rồi. Jill nghe Paul giải thích, gật
đầu cũng không có yêu cầu gì thêm. Paul thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ lạ cũng không chỉ có việc này, cô trở nên thích xem tivi, thường xuyên
muốn chạy ra ngoài vui chơi nhưng lại nhất quyết không cho ai đi theo,
tính tình thì tùy hứng, dễ tức giận lại kiêng ăn không giống trước đây
cho gì ăn nấy.
Bây giờ, tiểu thư rất thích ăn hải sản, đặc biệt là cá, thích màu hồng. Đôi mắt lúc nào cũng linh động, khi tức giận mắt nheo lại làm lòng người sợ hãi. Đồng thời không thích xưng hô ngôi thứ, không có tính nhẫn nại.
Tiểu thư hoạt bát như thế này vẫn tốt hơn vẻ an tĩnh trầm mặc trước kia
nhiều, cho nên dù bây giờ sống chung với tiểu thư không còn thoải mái
như trước nhưng với sự thay đổi này, ba người Emma vẫn cảm thấy rất vui
vẻ.
Nhưng dạo gần đây hành tung của tiểu thư rất mơ hồ. Giữa trưa thường ra ngoài đến tận sáu giờ tối mới trở về. Hỏi thì cô không nói, nếu cứ cố hỏi thì cô sẽ tức giận.
Lúc đầu bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng liên tục mấy ngày sau đó
khiến cho Emma không khỏi lo lắng. Từ trước đến nay, bà bảo vệ tiểu thư
rất cẩn trọng, sau vụ tai nạn đó bà càng khẩn trương hơn, trong lòng lo
sợ tiểu thư giao lưu với bạn xấu không cẩn thận bị người ta lừa.
Vì lo lắng, Emma quyết định không cho cô ra khỏi nhà, nhưng bà đã quên
rằng tiểu thư bây giờ không còn là cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời như
trước nữa.
Cô không nghe lời Emma nói, nhân lúc bà không chú ý lén chuồn ra ngoài đến khi Emma phát hiện cũng đã muộn. Emma vừa tức vừa vội lập tức gọi điện
kêu cô về nhà. Mặc dù tính nhẫn nại của tiểu thư rất kém nhưng vẫn rất
nghe lời Emma.
Dù cô đồng ý về nhà nhưng không có nghĩa cô sẽ không chuồn đi tiếp.
Sáng sớm, mọi người trong nhà còn chưa thức giấc, Jill mặc áo ngắn tay màu
hồng nhạt kết hợp cùng quần đùi và áo khoác màu trắng xám, chân đi đôi
giày thể thao màu hồng, lưng đeo ba lô nhỏ hình mặt mèo, chỉnh sửa lại
vài lọn tóc, lại nhìn chính mình trong gương nhăn nhăn mũi một cái rồi
rón rén xuống lầu chuồn ra ngoài.
Trước khi ra ngoài sợ mọi người lo lắng cô để lại tờ giấy nói đến tối sẽ về nhà.
Đóng cửa lại, Jill Anderson vui vẻ nở nụ cười, cô thong thả đi về phía sông Seine.
Nằm cạnh dòng sông Seine duyên dáng là dãy nhà cổ đã lỗi thời, từng mảng
tường trắng đã sớm bong tróc, lộ ra dấu vết thời gian. Nhưng môi trường ở đây không hỗn độn mà sạch sẽ lại an tĩnh, bên cạnh có trạm xe điện
ngầm, chỗ rẽ có siêu thị khá lớn rất tiện cho việc mua sắm. Ngoài ra còn có cửa hàng bánh ngọt mỗi buổi sáng đều tỏa ra mùi bánh mì thơm phức.
Khu dân cư nằm sát nhau nên mọi người đều rất quen thuộc, coi nhau như hàng xóm cho nên giao tình cũng không tệ, có tin tức gì thì cùng trò chuyện
tán gẫu.Vì đều là người quen nên nếu có người lạ xuất hiện bọn họ sẽ
đánh giá một chút nhưng không có ác ý, chỉ là tò mò mà thôi.
Nửa năm trước có hàng xóm mới chuyển về, là một người đàn ông phương Đông
còn rất trẻ lại đẹp trai, bộ dạng có phần bất cần đời làm cho phụ nữ
quanh đó tâm tình không khỏi xốn xang. Nhưng anh chàng phương Đông này
không dễ gần chút nào, lạnh như băng vậy.
Đối với sự chú ý của mọi người, anh ta không mảy may quan tâm, cũng không
muốn kết giao láng giềng, hơn nữa rất ít khi ra khỏi nhà, nếu có thì
cũng chỉ đi siêu thị mua đồ, không thì tạt vào cửa hàng bánh mì mua mấy
túi. Mỗi lần anh ta chỉ mua bánh mì Polo .Khu dân cư yên tĩnh đột nhiên
có người mới đến, bọn họ đương nhiên tò mò, đặc biệt người hàng xóm mới
hầu như không ra khỏi cửa, bộ dạng lại nhàn nhã không thấy anh ta đi làm hay công tác gì khiến mọi người không khỏi xì xào bàn tán. Lúc đầu bọn
họ tưởng đây là một đại thiếu gia nhiều tiền, nhưng đã là thiếu gia thì
cần gì ở khu nhà cổ lỗ này chứ?
Cuối cùng họ kết luận anh ta chắc chắn gây chuyện với đại ca xã hội đen nào
đó nên mới trốn đến đây, sợ bị truy lùng nên không dám ra khỏi nhà.
Sau đó, lúc sự hiếu kỳ của mọi người dần biến mất thì lại xuất hiện một cô
gái, mỗi ngày đều đứng ở ngã tư nhìn chằm chằm vào cửa nhà anh hàng xóm
mới. Thế là bọn họ lại có đề tài để buôn bán.
Cô gái thoạt nhìn không lớn tuổi, bộ dạng thuần khiết, nhìn là biết bị
diện mạo của anh chàng phương Đông hư hỏng kia lừa gạt. Mọi người đều
nhất trí với kết luận này, cũng không quên lắc đầu hoặc đưa cái nhìn xem thường. Đối với lời đồn của hàng xóm, người nào đó chắc chắn không
biết, mà dù biết anh cũng không có phản ứng gì. Anh chỉ sống trong thế
giới của mình, người ngoài quan tâm anh xem như gió thổi mây bay, chỉ
cần không quấy rầy anh là được. Cuộc sống yên tĩnh như vậy là tốt rồi.
Nhưng mà thế sự khó lường, tự nhiên xuất hiện một quái nhân.
Sáng sớm, đúng sáu giờ chuông cửa chợt reo lên. Cô gái đang ấn chuông có
dáng người bé nhỏ, mái tóc vàng xinh đẹp, mặc chiếc quần đùi làm lộ ra
đôi chân trắng nõn tinh tế.
Một phút qua đi cửa vẫn không mở.
Ngón trỏ tiếp tục ấn chuông cửa, lần này cô ấn liên tục ba lần,một phút qua
đi cửa vẫn không mở. Có chút mất kiên nhẫn, tay ấn chuông mạnh hơn nữa.
Lần này chưa đến một phút cửa đã mở.
“Mẹ kiếp! Đứa nào vậy?” Trời còn chưa sáng đã ầm ỹ, thực con mẹ nó bực
mình. Người đàn ông đầu tóc lộn xộn,trên người chỉ mặc độc chiếc quần
lót màu đen, thân mình tráng kiện, cơ bụng sáu múi gợi cảm đủ làm cho
người ta chảy nước miếng, nhưng mà sắc mặt của anh ta hết sức u ám chứng tỏ giờ phút này tâm tình vô cùng khó chịu. Đối mặt với lửa giận của
người đàn ông, Jill Anderson lại cười rạng rỡ như ánh mặt trời, trái
ngược với sắc mặt khó coi của ai kia “Hi! chào buổi sáng”
Mẹ kiếp! Chào buổi sáng cái khỉ gì! Bách Nghiêu Nhất trầm mặt, ngủ không
đủ anh đã muốn phát hỏa mà lại bị cô đánh thức như đổ thêm dầu vào lửa.
Đôi mắt hung dữ có những tơ máu trừng cô.
Jill nhấc cao túi giấy trong tay tươi cười nói: “Muốn ăn sáng chưa?”
Cửa đóng rầm lại thay cho câu trả lời.
Jill lại giơ tay ấn chuông. Bách Nghiêu Nhất còn chưa đi đến cửa phòng ngủ chuông cửa lại vang lên chói tai.
Chết tiệt! Chắc chắn anh sẽ rút dây điện ra.
Anh hừng hực lửa giận lại mở cửa nhưng lần này không đợi anh lên tiếng Jill đã mở miệng trước.
“Đừng nóng giận cũng đừng đóng cửa nếu không em sẽ bấm chuông liên tục đấy”
Anh cũng đừng hòng ngủ tiếp, cô thầm nghĩ trong lòng.
Bách Nghiêu Nhất nheo mắt, loại uy hiếp yếu ớt này thực là buồn cười. Anh khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhướn mày “Tôi có thể gọi cảnh sát”
Jill suy nghĩ một chút nhìn anh hồn nhiên cười “ Vậy anh sẽ phải đợi cảnh sát đến, sẽ bị tra hỏi, phiền phức hơn sẽ phải đến tận đồn. Anh thật sự muốn vậy?”
Không! Anh không muốn bởi vì anh ghét phiền phức.
Nhìn chăm chú cô gái, Bách Nghiêu Nhất suy xét ba giây, không thể không thừa nhận loại uy hiếp ngây thơ của cô ta làm anh phải khuất phục. Ngủ không đủ làm đầu anh hơi hơi đau, vốn không có thời gian suy xét. Bách Nghiêu Nhất quay người nhưng lần này không đóng cửa mà đi thẳng đến sofa dài
tùy ý nằm xuống, nhắm mắt lại, đưa khủy tay lên che mắt.
Anh mệt chết đi được! Mặc kệ tiểu quỷ này. Dù sao anh cũng là đàn ông
trưởng thành, việc gì phải sợ một cô nữ sinh miệng còn hôi sữa? Cô ta
muốn thì cho cô ta vào, anh cũng muốn biết cô ta sẽ làm gì. Được vào
nhà, Jill cong khóe môi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi theo sau Bách Nghiêu Nhất thấy anh đi đến sofa nằm xuống cũng không quấy rầy anh thêm. Jill
đặt túi giấy lên bàn. Từ trong túi lấy ra một hộp sữa. Sữa đã lạnh, cô
tự nhiên đi vào bếp tùy tiện lấy một ly thủy tinh đổ sữa vào sau đó cho
vào lò vi sóng hâm nóng. Nửa phút sau, cô cầm cốc sữa nóng uống một
ngụm, để lại trên môi một vòng trắng xóa, vừa uống sữa vừa đánh giá ngôi nhà.
Ngôi nhà với hai màu đen trắng làm chủ đạo, đàn dương cầm màu đen đặt cạnh
quầy bar ngăn cách giữa phòng khách với phòng bếp. Phòng khách đặt một
bộ sofa màu kem, đối diện là màn hình LCD cỡ siêu đại, bên dưới là kệ tủ màu đen bày đủ loại DVD. Ở một góc phòng khách là máy chạy bộ cùng một
vài dụng cụ tập thể hình khác. Tiếp đó là hai phòng ngủ liền kề. Một
phòng là phòng ngủ còn lại chắc là phòng sách?
Jill đi đến bên cạnh tivi, phía trên có đặt một khung ảnh. Trong khung ảnh
là hình một con mèo xám vằn đang nằm trên sofa chăm chú nhìn về phía
trước hay nói cách khác chăm chú nhìn người chụp ảnh.
“Này!” Người trên sofa đột ngột lên tiếng, bỏ khủy tay trên mắt xuống, không vui nhìn cô “Bỏ khung ảnh xuống!”
Jill đặt khung ảnh trở lại chỗ cũ, quay người nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên”Anh không ngủ sao?”
Bách Nghiêu Nhất trầm mặt không đáp.Thần kinh của anh rất nhạy cảm, nếu bị
đánh thức sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, mặc dù anh thực con mẹ nó cố gắng!
Bách Nghiêu Nhất từ từ ngồi dậy, vì không thường xuyên phơi nắng nên da anh
rất trắng. Thân hình cân đối, bộ ngực rắn chắc theo từng động tác của
anh mà căng ra phập phồng. Cơ bắp hoàn mĩ, đường cong khêu gợi hết sức
mê người. Quần lót bao quanh vật to lớn cực dụ tình.
Bình thường phụ nữ nhìn thấy đều phải nuốt nước bọt, nữ sinh thì mặt đỏ tim
đập mà Jill thì…một chút phản ứng cũng không có. Người đàn ông này không mặc quần lót cô cũng đã nhìn thấy, hơn nữa còn nhìn thấy rất nhiều lần
đã thành quen rồi cho nên Bách Nghiêu Nhất có trần trụi thì mặt cô vẫn
không đổi sắc, một chút thẹn thùng cũng không có.
Cô gái quá bình thản làm cho Bách Nghiêu Nhất gãi gãi cằm. Anh rất rõ mị
lực của bản thân, gặp phải cô gái ngay cả đỏ mặt cũng không có, hơn nữa
còn nhìn chằm chằm anh, không xấu hổ, không trốn tránh, chỉ đơn giản là
nhìn anh chăm chú giống như đôi mắt màu nho trong trí nhớ. Tựa như ngày
hôm qua cũng vì ánh mắt này anh mới cho cô ta vào nhà, cũng bởi vì ánh
mắt này gợi anh nhớ đến con mèo cưng trước đây, làm cho tâm tình anh
thực xấu.
Mà bây giờ ánh mắt như vậy lại làm cho lòng anh bất giác xúc động, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhưng một chút tươi cười cũng không có. Dù sao bị
đánh thức làm anh rất khó chịu.
“Đầu tiên là theo dõi, sau đó mới sáng sớm đã đến quấy rầy, cô gái nhỏ!Dũng khí của cô ở đâu mà có vậy? Hả?”
“Jill Anderson” Jill mỉm cười “Tên của em”.
Có điều cô vẫn thích tên cũ hơn. Ánh mắt xanh lam khẩn thiết nhìn người
đàn ông trước mặt,c ô thiếu chút không nhịn được nỗi xúc động trong lòng nhưng vẫn kiềm chế nhẫn nại bởi vì cô biết nếu nói ra miệng, người
trước mặt chắc chắn sẽ đá cô bay ra khỏi cửa, chắc chắn sẽ xem cô như
không tồn tại.
Cô biết anh, biết sự cố chấp của anh, cũng biết mọi chuyện anh đều để
trong lòng. Ví như khung ảnh con mèo màu xám. Cho nên cô cố gắng nuốt
vào nỗi xúc động, nhanh chóng chuyển sắc mặt, mắt mèo láu cá nói ”Em là
độc giả trung thành của anh.”
Những lời này rốt cuộc cũng làm cho Bách Nghiêu Nhất chau mày “Cô nói cái gì”
“Nhất” cô phun ra bút danh của anh sau đó nhắc lại “Em là độc giả của anh”
Bách Nghiêu Nhất đen mặt “Sao cô biết được?Ai nói cho cô?”.
Jill rũ mắt,bộ dạng hồn nhiên vô tội nói “Đương nhiên em có nguồn dẫn”
Bách Nghiêu Nhất nhẹ nhàng rủa một câu nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn
khởi động rồi gọi một cuộc. Máy vừa thông anh đã rít gào.
“Bách Á Mạt!” Chị làm tôi tức chết.Sao chị lại tiết lộ địa chỉ nhà tôi? Cả
ảnh chụp nữa? Không đúng! Bách Á Mạt không phải loại người này “Bên cạnh chị không có gián điệp đấy chứ?”
“Chuyện gì vậy?” sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, Bách Á Mạt đã phải chịu đạn pháo
của em trai. Cậu ta tưởng cô nhàn dỗi lắm chắc? “Cậu không có việc gì
làm thì giao bản thảo cho tôi còn hơn ngồi đó mà tưởng tượng.Tôi nói cho cậu biết…Cậu con mẹ nó sáng sớm phát điên cái gì?…Cậu có biết hôm qua
tôi…”
Rụp!!!Bách Nghiêu Nhất dứt khoát tắt máy. Xem ra không phải Bách Á Mạt. Vậy thì là ai?
Bách Nghiêu Nhất không ngừng suy xét những người có khả năng phản bội anh.
Anh quen biết không nhiều lắm, mà biết anh viết tiểu thuyết cũng chỉ có
người nhà họ Bách, mà họ cũng không nhàm chán đi tự khoe. Bởi vì Bách
Nghiêu Nhất rất độc mồm độc miệng, có thù tất báo. Ăn no rửng mỡ mới có
thể đi chọc anh. Trong đầu suy nghĩ một lượt, không có ai khả nghi, vậy
cái cô Jill Anderson này làm sao biết được?
Bách Nghiêu Nhất cẩn thận đưa mắt đánh giá cô.
Mà Jill Anderson cười đến ngọt ngào, mắt xanh hồn nhiên vô tội thế nhưng ẩn ẩn một tia gian xảo.
Haha! Những việc em biết không chỉ có vậy đâu.Chủ nhân!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...