Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Andre nhìn chằm chằm vào gã đàn ông mặt mũi hung tợn này, nghĩ thầm bây giờ thế giới đại loạn, trộm cắp khắp nơi đều dùng danh nghĩa quân khởi nghĩa để vào nhà cướp của, giết hại người dân, muốn phát tài nhờ chiến tranh.

Số lượng quân khởi nghĩa thật sự không nhiều lắm, hơn nữa đa số đều trong tình trạng thập tử nhất sinh, liều mạng vì đất nước.

Andre biết người này cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ gật đầu nói:

“Tôi biết rồi.”

“Có rượu không?!”

Gã đàn ông kia quay đầu nhìn bà lão.

Andre chủ động trả lời:

“Không có rượu, trước giờ nhà chúng tôi không thích uống rượu.”

Gã đàn ông kia phì một cái.

“Đàn ông con trai gì mà lại không thích uống rượu?!”

Andre đưa tay ôm bà lão, nói với gã đàn ông cực kì thô lỗ này:

“Trong nhà thật sự không có rượu, nhất là bây giờ tất cả mọi người đều đang gặp khó khăn, lấy tiền đâu mà mua rượu, cho dù có tiền cũng không có chỗ bán rượu.”

Thời kì chiến tranh, vật liệu thiếu hụt nghiêm trọng, làm gì có chỗ buôn bán gì, huống chi mấy chỗ gần đây chỉ còn là đống đổ nát thê lương không người.

Gã đàn ông gật đầu, nhất thời cũng cho là Andre nói có đạo lí, vì vậy liền trở lại chỗ ngồi móc ra một bao thuốc lá nhăn nhúm từ trong túi áo, châm lửa rồi ngậm vào miệng, hai chân vắt chéo, ngón tay gõ nhịp trên bàn, sau đó quay đầu nói với gã đàn ông gầy còm ngồi bên tay trái mình:

“Chừng nào Salva mới trở lại?”

Gã đàn ông gầy kia đứng lên, ngẩng đầu nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, sau đó ngồi xuống, lắc đầu nói:

“Chắc cũng sắp rồi, không biết quân Đức còn ở đó không. Nếu bên đó có người, chúng ta đành phải tạm thời quay về chỗ lúc trước thôi.”

“Hừ, cái chỗ kia mục nát quá! Nếu có thể đi ra ngoài thì tốt. . . . . .”

Gã đàn ông thủ lĩnh ôm đầu, thoạt nhìn rất là rầu rĩ.

Andre liếc nhìn gã đàn ông kia một cái, mím môi, không nói gì mà xoay người nói nhỏ với bà lão:

“Phu nhân, bà lên lầu trước đi, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng xuống lầu.”

Bà lão gật đầu, xoay người chậm rãi đi lên lầu.

“Bà đi đâu đấy?!”

Gã thủ lĩnh kia lạnh lùng quát lớn.

Andre thản nhiên nói:

“Thân thể phu nhân không được tốt lắm, bây giờ cần phải nghỉ ngơi, điện thoại chỉ có ở lầu dưới, trên lầu không có điện thoại.”


Gã đàn ông gật đầu, ngồi xuống, phất tay một cái, ý bảo Andre có thể đi lên.

Andre đỡ bà lão lên lầu.

“Bọn họ là ai vậy?”

Andre đỡ bà lão lên phòng ngủ lầu hai rồi ngồi xuống giường, bà lão hoảng sợ nhìn Andre.

Andre ngồi kế bên, đưa tay vỗ vỗ lưng bà lão:

“Phu nhân, bà đừng sợ, không có gì đâu, dù sao bọn họ cũng là người Nga, chắc bọn họ sẽ không làm gì quá phận đâu.”

Bà lão gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Andre, nói:

“Cám ơn cậu, cậu bé, bọn chúng làm tôi sợ muốn chết.”

Andre cười cười.

“Bà đừng sợ, bà cứ ở yên trên đây đi, đừng xuống lầu, cơm trưa cháu sẽ đưa lên.”

Bà lão gật đầu, Andre khom lưng hôn trán bà lão một cái, cười nói:

“Hôn thay người con trai anh hùng của bà.”

Bà lão cảm động nhìn Andre.

Andre xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, trực tiếp đi xuống lầu.

Đám trộm cướp kia vẫn còn ở đây, thấy Andre đi xuống, bọn chúng liền vỗ bàn, ồn ào nói:

“Hết nước rồi, thằng nhóc, đi lấy nước cho bọn tao uống đi!”

“Đúng vậy, đi lấy nước tới đây ~”

Một tên ngồi trên bàn phụ họa.

“Được rồi, chờ một lát.”

Andre gật đầu, xoay người đi lấy nước nóng trên lò xuống, sau đó lấy ly ra, rót từng ly một cho bọn chúng.

Bọn chúng im lặng ngồi một lát, gã thủ lĩnh hút thuốc lá, trong phòng nhanh chóng bay đầy khói, cả phòng đều là mùi thuốc lá loại kém.

Andre nhăn mặt cau mày, thứ mùi này thật sự rất tệ.

“Cốc cốc —— cốc cốc ——”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Gã thủ lĩnh kia đứng lên, cầm súng săn trên tay, hai mắt cảnh giác nhìn về phía cửa.


“Tôi là Salva.”

Phía ngoài truyền tới tiếng của phụ nữ.

“Ồ, ra là Salva đã trở lại.”

Gã đàn ông thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống, sau đó chỉ vào Andre, thô lỗ nói:

“Này, thằng nhóc, mày đi mở cửa đi!”

Andre đứng lên, mở cửa ra, nhìn thấy một người phụ nữ tóc đen mắt đen đang đứng ở trước cửa, cô ta đang suy nghĩ gì đó nhìn bốn phía, lúc quay mặt sang, vừa lúc nhìn thấy Andre đang đứng trước mặt mình.

Người phụ nữ này đột nhiên há miệng, vẻ mặt kinh hãi nhìn Andre.

Andre không hiểu gì nhìn cô ta, không biết tại sao cô ta lại giật mình như thế, vì vậy liền lễ phép hỏi:

“Cô là quý cô Salva phải không?”

Người phụ nữ kia gật đầu, còn chưa kịp nói gì, gã đàn ông ngồi trong nhà đã khó chịu hét một tiếng:

“Này, Salva, phát ngốc cái gì thế? Mau vào đây!”

“A! Được, được! Vasily!”

Salva gật đầu, đi vào trong, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Andre, sau đó khẽ rũ mí mắt xuống, giống như không dám nhìn Andre.

Vasily nhếch miệng cười cười:

“Salva, sao vậy, thấy bé trai xinh đẹp thì hết nói nổi luôn rồi à?”

Salva lắc đầu, trực tiếp đi tới bên người Vasily, lôi kéo cánh tay Vasily, liếc Andre một cái, thấp giọng nói:

“Vasily, anh qua đây một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Gì thế. . . . . . Ai, được rồi, đàn bà đúng là phiền phức. . . . . .”

Vasily đứng lên đi tới góc tường, Salva cúi đầu không biết nói cái gì, Vasily đột nhiên quay đầu lại, vọt tới trước mặt Andre, túm cổ áo Andre, rống lớn tiếng:

“Mày là người của quân Đức?! Nói, tại sao mày lại đến đây?! Mục đích của mày là gì?”

Đầu tiên Andre giật mình, sau đó bình tĩnh trở lại, cười lạnh một tiếng:

“Ngài nhìn cho rõ đi, ngài Vasily, tôi là người Nga, người của quân Đức là thế nào? Người Đức tuyệt đối sẽ không tiếp nhận người Soviet.”

Vasily quay đầu nhìn Salva, Salva cọ cọ sau lưng Vasily, vội vàng nói:

“Tôi là công nhân của công xưởng kia! Lúc tôi ở ngoại ô Soviet đã gặp được cậu! Cậu là người hầu của thiếu tá quân đội Đức! Cậu là người của hắn!”


Andre nghiêm túc nhìn Salva một cái, đột nhiên cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, thì ra Salva chính là người phụ nữ đã bị sĩ quan Bồ Đào Nha cưỡng hiếp.

Andre hừ lạnh một tiếng, nói:

“Vậy tại sao cô không nói tôi đã cứu các người. . . . . .”

“Không được nói! —— A! Không được nói!! Câm miệng ——!”

Salva đột nhiên vươn tay tát mạnh vào mặt Andre, sau đó bịt lỗ tai ngồi xuống.

Tất cả đều ngạc nhiên nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Salva, thái độ còn kích động như thế.

“Này, thằng nhóc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Vasily hung hăng chất vấn Andre.

Andre vuốt vuốt mặt, sau đó cúi đầu nhìn người phụ nữ đang chìm trong hồi ức kinh khủng kia, cuối cùng lắc đầu nói:

“Không có gì.”

Sau đó Andre nhìn Vasily, nói:

“Bây giờ tôi không còn quan hệ gì với người kia hết, hơn nữa tôi vĩnh viễn là người Soviet. . . . . . Nói đi, ông muốn thế nào?”

Vasily cười cười, vẻ mặt cực kì xấu xí.

“Thằng nhóc, mày cũng rất thức thời nhỉ?”

Andre nhún nhún vai.

“Tôi biết các người sẽ không bỏ qua cho tôi. Các người nói đi, các người muốn sao?”

Vasily quay đầu nhìn các anh em của mình, nói:

“Tao đoán, người mà mấy binh sĩ đảng vệ quân vừa rồi muốn tìm chính là thằng nhóc này. . . . . Các anh em, thằng nhóc này có vẻ vẫn còn rất quan trọng, có phải chúng ta nên tống tiền tên thiếu tá kia một chút không?”

“Anh hai, ý kiến này rất tuyệt!”

Tên gầy nhom bên cạnh vỗ tay khen hay.

Vasily cười đắc ý, quay đầu nhìn Andre.

“Ê, số điện thoại của tên thiếu tá kia là số mấy?”

Andre lắc đầu nói:

“Tôi không biết.”

“Mày không biết?!”

Vasily túm chặt cổ áo Andre, hai mắt nhìn thẳng vào Andre:

“Thằng ngu này! Nếu mày không nói, tao lập tức lên lầu giết chết bà già kia!”

Andre bị chọc giận, tức giận quát:

“Mẹ kiếp, có bản lĩnh đừng bắt nạt phụ nữ!”


Vasily cho Andre một đấm.

“Có nói không?!”

Andre đau muốn chết, khom người, ôm bụng.

“Có nói không?”

Vasily lại kéo cổ áo Andre một lần nữa, vẻ mặt dữ tợn.

Andre nghiến răng nghiến lợi nói:

“Đầu tiên phải hứa với tôi, bất kể cuối cùng các người có thành công hay không cũng không được đánh phụ nữ!”

Vasily gật đầu, nhún vai nói:

“Không thành vấn đề, chỉ cần mày nói, tao sẽ không làm khó mày. Dù sao đây cũng không phải là trách nhiệm của mày!”

Cuối cùng Andre nói ra một dãy số.

Đám người Vasily bao vây Andre, sau đó vây quanh điện thoại, gọi điện thoại cho Ludwig.

“A lô, xin hỏi có phải là ngài thiếu tá không?”

“Đúng vậy, tôi là Lam Finn Ludwig, xin hỏi là vị nào?”

“Ồ, thiếu tá đáng kính, người hầu Andreyevich của ngài bây giờ đang ở trong tay chúng tôi, tôi muốn trả cậu ta lại cho ngài ~ không biết ngài có còn muốn cậu ta trở lại bên cạnh ngài không đây?”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó truyền đến giọng nói nghiêm túc của Ludwig:

“Đưa Andreyevich nói chuyện.”

Vasily đem điện thoại đặt ở bên tai Andre, Andre ngậm miệng, không nói lời nào.

Vasily hung hăng đá vào chân Andre, sau đó tức giận hét lớn:

“Thằng nhóc thối, nói chuyện đi!”

Andre trừng mắt nhìn Vasily một cái, sau đó hé miệng, thấp giọng nói:

“Ludwig. . . . . .”

Vasily nhanh chóng giật điện thoại lại, sau đó cười hì hì nói:

“Thiếu tá, ngài xem, chúng tôi đâu có nói dối.”

“Các người muốn thế nào, nói đi.” Giọng Ludwig hơi phập phồng.

Vasily nói:

“Không có gì, chỉ hi vọng ngài có thể đưa một ít vũ khí của Đức cho chúng tôi, chúng tôi rất hâm mộ vũ khí của các ngài, không biết ngài thiếu tá đây nghĩ thế nào? Muốn vũ khí lạnh như băng hay là muốn người sống?”

“Không thể nào.”

Ludwig lạnh lùng nói, sau đó không chút do dự cúp điện thoại.

Vasily sửng sốt, cầm điện thoại, quay đầu ngơ ngác không nói nên lời.

Andre cúi đầu, mím môi, nước mắt cố nén rốt cuộc cũng rớt xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui