Chủ Nhân Có Hỉ


Năm đó Nhan Thế Xuyên ly biệt quê hương rời khỏi Thịnh Trạch, đến Tô Châu kiếm ăn.


Ai cũng không biết ông đã xảy ra chuyện gì ở bên ngoài, chỉ biết nhiều năm sau lúc ông trở lại Thịnh Trạch, không chỉ phát tài mà còn cưới nữ nhi nhà thương nhân buôn muối.Nhà thương nhân buôn muối cái gì nhiều nhất?Ngoại trừ muối thì đó chính là bạc.Thế là người ngoài liền suy đoán ông là được Nhạc gia thưởng thức nên mới có thể trong mấy năm ngắn ngủi trở nên giàu có như vậy.Chỉ là quan hệ của Nhan gia và Tống gia hình như cũng không tốt, nhất là từ sau khi Tống thị qua đời, hai nhà càng ít qua lại, nghe nói là Tống gia rất trách người nữ tế này.Dần dà, rất nhiều người liền quên lãng còn có một Tống gia.Lúc này nghĩ đến, lúc Nhan Thế Xuyên còn sống, Tống gia oán trách Nhan gia, bây giờ Nhan Thế Xuyên chết rồi, Nhan Thanh Đường chính là di cô (trẻ mồ côi) của Tống thị, Tống gia có thể sẽ mặc kệ hay sao?Trong lúc nhất thời, trong lòng Nhan Hàn Hà loạn như ma, nhưng đột nhiên lão lại trấn định lại.Người Tống gia tới thì thế nào?Trong nhà không có nhi tử, cần chọn con nối dõi thừa kế hương hỏa, đây là lễ pháp tông pháp, thậm chí là ghi vào luật pháp, cái lý này ông ta không thua được.Về phần tới không phải lúc, nhóm tộc lão lời lẽ kịch liệt bức bách di cô? Cũng không phải không thể giải thích.Nhưng rất nhanh Nhan Hàn Hà liền không bình tĩnh được, bởi vì sau khi Tống Văn Đông đi vào, cũng không để ý tới bọn họ, ngược lại khom người lại từ ngoài cửa nghênh đón một người.Người này tuổi chừng chưa tới hơn năm mươi tuổi, mặc một thân thường phục màu xanh thẳm, nhìn bề ngoài bình thường không có gì lạ, giống như một văn nhân, nhưng bên cạnh ông lại có mấy người tùy tùng mặc y phục quan sai đi theo.Trong lòng Nhan Hàn Hà giật mình, đứng lên, rốt cuộc hiểu ra tại sao Nhan Thanh Đường lại diễn một màn vừa nãy, rõ ràng chính là cố ý để cho người khác nhìn."Đại nhân, đây cũng là cháu gái đáng thương kia của ta.

Thanh Đường, đây là Chu Giang Nam Đạo Ngự Sử - Tiền đại nhân, còn không mau mau hành lễ."Nói xong, Tống Văn Đông vô cùng đau đớn lại nói: "Ta chẳng qua là đến trễ mấy ngày, bọn lưu manh vô lại không có tâm can các ngươi liền tới cửa đến khi phụ di cô.

Đại nhân, thật sự là để ngài chế giễu rồi.""Cái này không phải trò cười gì cả, rõ ràng là thói đời bại hoại, lòng người bạc bẽo."Tiền đại nhân lộ vẻ mặt bất mãn, liếc nhìn đám người.Trong lúc nhất thời, mấy tộc lão kích động mặt đỏ tất cả đều xám mét mặt mày, toàn thân giống như bị rút xương, toàn bộ nhờ chống đỡ tay vịn mới không xụi lơ ngã xuống.Sự tình phát triển đến nước này, đồ đần cũng biết là quan được Tống gia mời tới, khẳng định sẽ đứng về phía Tống gia, bọn họ ép đến cửa muốn ăn tuyệt hậu nhà cháu gái người ta, người ta có thể buông tha bọn họ sao?Có một tộc lão đại khái là đã có tuổi, thực sự chịu không nổi kích thích, mắt đảo một vòng hôn mê bất tỉnh.


Bọn người Nhan Thế Hải thì là như cha mẹ chết, cảm thấy lần này chắc chắn mình xong đời rồi.Chỉ có Nhan Hàn Hà còn duy trì được vẻ trấn định ngoài mặt, sau khi trải qua cảm xúc bối rối ngắn ngủi, lão ra hiệu tộc nhân khiêng tộc lão đã ngất đi xuống."Đại nhân mạnh khỏe, tiểu dân họ Nhan, tên Hàn Hà, chính là dân bản xứ Thịnh Trạch.

Gia phụ là tộc trưởng Nhan thị Thịnh Trạch, gia đệ Nhan Hãn Hải chính là tiến sĩ năm thứ tám Càn Vũ, bây giờ nhậm chức Cấp sự trung Lễ bộ."Trải qua một hồi như thế, Nhan Hàn Hà cũng coi như đã trấn định lại, chí ít ngoài mặt là không kiêu ngạo không tự ti, biết tròn biết méo, để cho người ta nhìn không ra mánh khóe.Tiền đại nhân vuốt râu trừng mắt nhìn, rồi lại trừng mắt nhìn.Lần thứ hai chớp mắt là hướng về phía Tống Văn Đông.Nhan Thanh Đường đứng ở một bên 'đang rơi lệ' thấy vậy, cũng trừng mắt nhìn.


Kế tiếp, nàng trông thấy ngón tay cái đeo đầy nhẫn của cữu cữu ở phía dưới ống tay áo cực kì lưu loát dựng lên một chữ 'Nhất'.Tiền đại nhân có chút chần chờ, chợt gật đầu, vuốt vuốt chòm râu nói với Nhan Hàn Hà: "Không nghĩ tới đúng là gia quyến của Nhan cấp sự trung, bản quan lần này tuần tra Giang Nam Đạo, ít ngày nữa sẽ phải hồi kinh, trước khi đi tình cờ gặp Tống hiền đệ, Tống hiền đệ mời ta đến Thịnh Trạch thưởng thức phong cảnh nơi đây, không ngờ nửa đường nhận được tin tức muội phu của y bất hạnh mà chết, không thể đến tham dự tang lễ thật sự là tiếc nuối, tiếc nuối a.""Thế Xuyên tráng niên mất sớm, thật là khiến người tiếc hận."Nhan Hàn Hà làm bộ làm tịch, lau mắt, "Nhưng mà đại nhân yên tâm, đây là chuyện lớn trong tộc Nhan thị, nhóm thân tộc rất quan tâm chuyện này, tang nghi tang lễ đều làm đến nơi đến chốn, không có điểm nào không vừa ý."Tiền đại nhân đảo mắt nhìn bên trong đường: "Vậy các ngươi đây là —— ".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận