Chủ Nhân Cầu Nại Hà


Đây là… ý gì? Tôi sững người đứng nhìn Lí Phi, trực giác mách bảo với tôi rằng, hắn ta chắc chắn có bí mật gì đó.


Mà đúng lúc này, có một tên nhuộm tóc vàng bỗng nhiên gọi tôi lại: “Con mẹ nhà thằng này là ai vậy? Đến mà không chào hỏi các anh một câu, Lí Phi, anh em của mày à?” “Tao làm gì có cái loại anh em như vậy ….” Lí Phi chép miệng, “Chỉ là một thằng ngớ ngẩn, không cần quan tâm.” Tên tóc vàng nghe xong liền nói: “Thế còn không cút đi, làm phiền mấy ông đây uống rượu!” Tôi đến bên tên tóc vàng đó, lạnh lùng nói: “Mày ra vành ra vẻ dọa cái gì vậy?” “Mày nói cái gì”, tên tóc vàng hung hăng quát lớn: “May muốn chết phải không? Có biết ông đây là ai không?” Tôi lắc đầu: “Tao không biết.” “Vậy mày đi hỏi từng người ở đây xem có ai là không biết tao hay không.” “Mày là ai?” “Tao chính là Gà Trống! Đừng nói là mày chưa từng nghe qua cái tên Gà Trông bao giờ!” Lúc này, những người còn lại bên bàn rượu cũng đều phá lên cười.

“Gà Trống ơi, đừng có khoe tên bừa bãi nữa, không tẹo nữa anh bạn nhỏ này lại sợ chạy mất dép bây giờ.” “Chưa từng thấy Gà Trống bao giờ?” Tôi lạnh lùng nhìn cái tên tóc vàng tự nhận mình là gà trống này mà nói: “Tao không biết.” “Vậy thì bây giờ mày biết rồi đấy….” Tên Gà Trống cười nhạt, “Thế có biết Đại Hổ không, đó là anh em của tao, nó…” Tôi nhẹ nhàng đáp: “Có phải mày ở khu vực này rất có tiếng phải không?” Tên Gà Trống rót thêm một li rượu, chậm rãi nói: “Mày đoán xem?” “Người nhà mày làm quan to chăng?” “Không phải.” “Nhà mày làm ăn buôn bán, thuộc hàng rất giàu có?” “Không phải! Là tự ông đây gây dựng nên tên tuổi này đấy!” Tôi nghe xong nhận ra: “Ồ, cho nên mày mới là cái tên cặn bã không có công ăn việc làm, vô công rỗi nghề, kết quả lại tự cho rằng mình tài giỏi, lại còn ở đây khoe tên khoe tuổi, lại còn nghĩ rằng tao sẽ bị mày dọa cho sợ chết khếp, phải không?” Trong phút chốc, mặt của tên Gà Trống đỏ lựng lên, hắn ta vớ lấy một chai bia, hung hãn đập nó lên trêи bàn, tức giận hét: “Đ**” Chai rượu đó đã bị vỡ, tôi liền túm lấy tóc của hắn, nhấn đầu của hắn một cách dữ tợn ghì xuống bàn,! “Ahhh!” Thuận theo tiếng hét thảm thiết của Gà Trống, những mảnh thủy tinh trêи bàn cũng đâm vào mặt hắn ta, những tên xung quanh thấy vậy vội vàng đứng hết dậy.

Tôi lạnh lùng nói: “Tao không có sợ mày dọa, mày đừng có ảo tưởng mình là thứ gì đó rất ghê gớm.


Đừng có nói chúng mày làm cái gì, mỗi người đều có một số mạng, mỗi người đều sẽ bị con dao tử thần đâm chết, cho nên đừng có nhiều lời với tao, có hiểu không?” Nói xong, tôi vẫy tay về phía Lí Phi: “Lại đây, tôi cần nói chuyện với cậu.” Lí Phi dường như cũng chỉ thuộc dạng thượng đội hạ đạp, nhát chết, hắn bị tôi dọa cho đến mức người hơi run bần bật lên, tôi vẫn lạnh lùng nói: “Mau lại đây, đừng để tôi phải tìm về đến nhà cậu.” Nói xong, tôi thả Gà Trống ra, bình tĩnh nói: “Bao nhiều tiền chữa trị tao sẽ bồi thường hết.” Tôi lấy ra ví tiền mà Nha Cô mua cho tôi, rút ra vài tờ 100 đồng đặt trêи bàn: “Cầm tiền rồi cút đi.” Tiếp sau đó, tôi kéo Lí Phi đi vào một con ngõ, những người đó cũng không đi theo, chỉ vội vàng kiểm tra vết thương cho Gà Trống.


Đến khi vào trong con ngõ, tôi mới nói với Lí Phi: “Sao cậu lại hại chết chị mình?” Lí Phi ngang ngược đáp: “Cô ta là chị của tôi, sống hay chết thì liên quan gì tới cậu?” Tôi không kìm được mà hỏi: “Vò rượu pín hổ đấy có phải do cậu cố ý làm vỡ?” “Đúng vậy, thì làm sao!”, Lí Phi hừ giọng nói: “Nếu không chịu thì gọi người đến mà bắt tôi, dù sao cũng chẳng phải do tôi giết chị ấy, tôi chỉ đập vỡ vò rượu mà thôi!” Tôi hít một hơi thật sau hỏi: “Sao cậu lại làm như vậy?” “Đây cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi!” Lí Phi cắn răng cắn lợi nói: “Tôi làm như vậy là để kiếm được tiền!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận