Chương 14:
Hàn Đông Khải đột nhiên xuất hiện làm tôi sợ hết hồn.
Tôi bị dọa sợ, vội vã lấy chân đạp lên mặt hắn ta.
Nhưng dù tôi có đá thế nào thì hắn ta cũng không buông tay.
“Đồ khốn nạn, buông tay ra.”
Tôi cuống đến phát điên, lập tức hai tay cầm chặt con dao cắm trêи quan tài.
Như thế này thì Hàn Đông Khải cũng không thể kéo được tôi, cho dù hắn ta có dùng sức thế nào cũng không thể lay động tôi chút nào.
May quá, may mà mang theo con dao này.
Nhưng mà bây giờ tôi vẫn thấy lo lắng bởi vì không biết như này có được coi là an toàn không.
Hàn Đông Khải thấy không kéo được thì liên buông tôi ra.
Khi tôi còn đang không biết hắn ta định làm gì tiếp thì đã thấy hắn nhảy lên trêи quan tài.
Hai tay hắn túm chặt lấy nắp quan tài, kéo một cách điên cuồng.
Tên này, hắn muốn mở quan tài.
Không thể nào, quan tài đã bị đóng đinh chắc, làm sao hắn có thể mở được.
Trong lúc tôi vẫn đang suy nghĩ thì Hàn Đông Khải lại từ bỏ việc mở quan tài.
Hắn ta quay người đi sang bên, rất nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
Chuyện gì thế ? Chẳng lẽ hắn bỏ cuộc rồi ?
Đột nhiên một ngọn đuốc xuất hiện khiến cho trái tim tôi nhảy vọt ra ngoài.
Hóa ra tên Hàn Đông Khải đem theo một ngọn đuốc đến đây.
Cái tên khốn nạn, hắn ta vừa mới đốt căn nhà cũ, bây giờ lại muốn đốt cả phần mộ sao ? Hàn Đông Khải đứng bên ngoài phần mộ trực tiếp ném thẳng mồi lửa vào bên trong, sau đó còn lấy thêm rất nhiều củi lá khô ném vào.
Hành động của hắn đã hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của tôi.
Tôi vốn dĩ chỉ định trốn ở đây một đêm nhưng mà nếu cố chấp ở lại chỉ sợ là bị thiêu sống đến chết.
“Khốn kiếp, ta liều với ngươi”.
Giờ phút này tôi thật sự phẫn nộ.
Lúc Hàn Đông Khải vẫn đang tiếp tục ném cỏ vào, tôi dùng một chân đá hết đó lên người hắn ta.
Trời mùa hè cỏ bị phơi khô rất dễ bắt lửa, tôi đá đám cỏ cháy đó qua bên, Hàn Đông Khải bị đốt đã hét lên một cách đau đớn.
Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tên này đánh kiểu gì cũng chẳng có tác dụng thế mà dùng lửa thì hắn ta lại sợ hãi ? Chẳng lẽ là quỷ hồn sợ gì thì hắn cũng sợ cái đó ? Không cần biết thế nào, đây chính là lối thoát.
Tôi kiềm chế sự nhát gan, ở trong phần mộ xoay người.
Vốn dĩ là hai chân ở trêи lối vào, hiện tại thì đã có thể thò đầu ra.
Như thế này thì Hàn Đông Khải và Triệu Ngọc Lan sẽ ở trong tầm nhìn của tôi gần hơn chút rồi.
Tôi cầm ngọn đuốc ở bên ngoài nhìn bọn họ, kϊƈɦ động thở gấp.
Dưới sự đe dọa của ngọn lửa, Hàn Đông Khải cuối cùng không dám tiếp tục lại gần, hắn ta ngồi một bên thẫn thờ: “Trả mắt lại cho tôi…trả mắt lại cho tôi.”
Bỗng nhiên hắn ta quỳ xuống bên cạnh Triệu Ngọc Lan, không ngừng dập đầu: “Trả mắt cho tôi, cầu xin cô”.
Hắn dập đầu mạnh phát ra nhưng tiếng rầm rầm.
Tôi nuốt nước bọt nhìn về Triệu Ngọc Lan.
Đột nhiên nhưng đường gân xanh trêи mặt cô ta biến mất, trở về dáng vẻ là một thiếu phụ xinh đẹp.
Chẳng lẽ đây là dung mạo thật của Triệu Ngọc Lan sao ? Xinh quá đi mất, bảo sao xinh ra được cô con gái xinh xắn như Triệu Tiểu Nhã.
Trong lúc tôi vẫn mải suy nghĩ thì đã xảy ra một chuyên thật khó tin.
Triệu Ngọc Lan chầm chậm há miệng nhưng miệng càng ngày càng rộng, càng ngày càng lớn.
Miệng cô ta tách đôi mặt và gò má, kéo dài đến tai, để lộ ra một cái mồm lớn đầy máu.
Trời đất ơi !
Tôi thấy Triệu Ngọc Lan cúi người xuống cắn một phát lên cổ Hàn Đông Khải.
Hắn ta bị cắn mà không hề phản kháng, ngược lại vẫn tiếp tục dập đầu cầu xin Triệu Ngọc Lan trả lại mắt cho hắn ta.
Tôi tận mắt chứng kiến cổ của Hàn Đông Khải vì cắt đứt một nửa, càng khiến người ta kinh sợ hơn là, rõ ràng hắn bị cắn đứt nửa cổ rồi nhưng lại không hề chảy máu, không hề chết mà tiếp tục dập đầu trước Triệu Ngọc Lan.
Rất nhanh chóng cái cổ của hắn đã không chịu nổi sức của đầu, dần dần cái đầu lìa ra rơi xuống đất.
Triệu Ngọc Lan bắt đầu trèo lên người hắn ta, từng miếng từng miếng xé rách cơ thể.
Suốt quá trình đó hắn ta không hề phản kháng, để mặc cho Triệu Ngọc Lan ăn sạch bản thân, giống như con bọ ngựa đực bị cắt đầu để mặc cho con cái ăn thịt một cách sạch sẽ.
Chính mắt tôi nhìn thấy tên Hàn Đông Khải đó dần dần biến mất.
Chỉ vừa nãy thôi vẫn còn là một người sống bây giờ thì một chút cũng không còn.
Mà Triệu Ngọc Lan sau khi ăn hắn ta thì đứng dậy, những đường gân xanh trêи mặt đã quay trở lại, lạnh lùng nhìn tôi rồi quay người dần dần quay trở lại quan tài.
Chuyên gì thế ? Cô ta bỏ qua tôi sao ? Tôi sợ hãi nhìn theo những cử chỉ của Triệu Ngọc Lan nhưng chỉ thấy cô ta quay về nằm trong quan tài, để lại mình tôi ngồi trong phần mộ ngơ ra.
Tôi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, cố để không nhớ về cảnh tượng Hàn Đông Khải bị ăn thịt.
Tôi nuốt nước bọt, hướng ra ngoài hét lớn: “Triệu Ngọc Lan, tôi biết cô tại sao lại chết, cô bị Triệu Hải Kiều hại chết phải không ?”
Bên ngoài hoàn toàn yên lặng, không có chút phản ứng nào.
Tôi lấy can đảm và tiếp tục hét: “Người cô muốn báo thù là Triệu Hải Kiều mới đúng, cô báo thù tôi cũng vô dụng.
Tôi thừa nhận là tôi hại chết Tiểu Nhã nhưng kẻ gây ra mọi chuyện không phải là Triệu Hải Kiều sao ? Cô phải giết kẻ hại chết cô mới đúng, tại sao cô muốn giết tôi ?”
Tôi nói được một nửa thì im bặt bởi vì quan tài bên cạnh tôi có sự thay đổi.
Ở đây tối quá tôi nhìn không rõ, tôi chỉ thấy cái quan tài ban đầu nằm im đang bắt đầu chuyển động.
Tôi thấy nghi ngờ, lấy cái đè pin trong tay ra soi sáng và một phen kinh hãi.
Từ trong quan tài xuất hiện một gương mặt, yên lặng nhìn tôi.
Những chiếc răng móm, khắp mặt đều là nếp nhăn, đây là bà nội của Tiểu Nhã.
Nhưng lần này bà không giống trong di ảnh cười với tôi mà khuôn mặt bà ảm đảm, hai mắt nhìn tôi chằm chằm.
Tôi sợ hãi đơ ra đó, tại sao bà ấy lại nhìn tôi như thế này ? Trước đây bà ấy không muốn làm hại tôi mà, chẳng lẽ là tôi hiểu lầm ? Hay là bà ấy thật sự không làm hại tôi ? Tôi nhìn khuôn mặt bà với đầy sự căng thẳng, lại lấy đèn pin chiếu lên khuôn mặt bà.
Đột nhiên chuyện kì dị lại xảy ra.
Khuôn mặt bà ta dần dần thò ra khỏi quan tài, bà ta mở miệng giống như Triệu Ngọc Lan muốn cắn cổ tôi.
Hỏng rồi ! Tôi nhanh chóng lấy con dao chắn trước người nên bà ta cắn phải con dao, còn tôi điên cuồng rút con dao về nhanh chóng ra khỏi phần mộ.
Bà lão này quả thực muốn làm hại tôi.
Nhịp tim đập nhanh như muốn bay ra ngoài, tôi đứng bên ngoài phần mộ không biết làm gì.
Rõ ràng nói là dựa vào bà lão này để thoát, ai ngờ đâu bà ta cũng đổi ý.
Thôi rồi, bây giờ tôi cách xa phần mộ, vậy Triệu Ngọc Lan đó liệu có nhắm vào tôi không ? Nghĩ như vậy tôi liền quay sang nhìn quan tài.
Quả nhiên sau khi tôi rời xa phần mộ, bên trong quan tài đó lại có một cánh tay thò ra.
Cô ta muốn ra ngoài rồi, bây giờ phải làm sao ? Tôi nhìn cảnh này mà lòng đầy sự lo lắng.
Bây giờ tôi phải làm sao ?
———————-.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...