Dưới sự kết hợp của tôi và Lí Phi, từ một Lí Tuyết vô cùng khó đối phó đã trở nên yếu đuối.
Cơ thể của cô ấy đã trở nên trong suốt, từng nhát kiếm hạ xuống, cho đến khi cô ấy hét lên: “Đau……..” Tôi dừng tay, bình tĩnh nhìn lại cô ấy.
“Đau sao”, tôi nhỏ tiếng hỏi.
Cô ấy gật đầu, lẩm bẩm: “Đau quá…” Cô ấy….cô ấy đã có thần trí rồi.
Lúc này, Lí Phi cũng trong suốt lại cắn về phía Lí Tuyết tiếp.
Tôi nhanh chóng ra tay, một nhát chặt vào đầu Lí Phi.
Lí Phi đâu còn sức lực nào, bị tôi chém vào người, hắn hét lên tiếng kêu đau thống thiết.
Tôi nhìn vào mắt của Lí Tuyết, nói nhỏ: “Xin lỗi, cô quá mạnh, hôm nay tôi bắt buộc phải tiễn cô đi.” “Tôi…..” Lí Tuyết mặt đầy nghi hoặc, “Tôi vừa nãy…có hại cậu không?” “Không.” “Rõ ràng cậu nói sẽ không hại cậu, rõ ràng cậu nói ở đây rất an toàn.” “Tôi nói dối cô thôi.” Tôi đem đầu Lí Phi đặt lên đất, dùng chân đạp vào đầu hắn, lạnh lùng nói: “Nếu để cho cậu đi, sợ rằng cậu sẽ đại khai sát giới.
Chỉ còn có cách là tiêu diệt cậu, vì vậy không thể nương tay.” Lí Tuyết ngồi ngây người.
Trêи mặt cô ấy, một lần nữa tràn đầy những nỗi buồn bi thương đau khổ.
Tôi bình tĩnh nói: “Đừng khóc, ít nhất là cũng đừng khóc trước mặt tên khốn này.” Cô ấy không nén được nỗi đau, cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Được, tôi sẽ không khóc.” Tôi hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Tôi có món quà tặng cô.” Nói xong, tôi cầm thanh kiếm lên, đâm thẳng vào người Lí Phi! Lúc này, Lí Phi đến hét cũng không hét được.
Cơ thể hắn vỡ vụn thành nhưng đốm sáng, dần dần tan biến ngay trước mắt chúng tôi.
Lí Tuyết nhìn đến lặng người đi, tôi bình tĩnh nói: “Xin lỗi, đã lỡ tay rồi, nhưng trong tình cảnh này, không tránh được.” “Cậu….”, Lí Tuyết run rẩy, “Cậu đã giết nó.” Tôi lắc đầu: “Không, là cô đã giết nó.” Nói xong, tôi giơ cây kiếm về phía Lí Tuyết, bình tĩnh nói: “Đây chính là món quà tôi giành tặng cho cô.” Cô ấy ngây người ra một lúc, cuối cùng bỗng nhiên nở một nụ cười.
“Em trai, em thật đáng yêu.” Cô ấy nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn….” “Bụp!!” Cô ấy chưa nói hết lời, tôi đã đâm thanh kiếm xuống! Cơ thể của cô ấy, như những đốm sao sáng dần dần tán ra khắp nơi, rồi dần dần biến mất trong màn đêm.
Tôi quay đầu, nhìn thi thể của Lí Phi….
Tôi thu lại cây kiếm, từng bước tiến ra cửa.
Sau khi mở cửa, tôi ngồi xuống bậc thềm, châm cho mình một điếu thuốc.
Nha Cô vẫn đang đứng chờ tôi ngoài cửa, sau khi thấy tôi bước ra, vội vàng hỏi: “Xong hết chưa?” “Ừm, nhưng không giữ được mạng cho Lí Phi….”, tôi nói, “Tôi đã dốc hết sức để cứu hắn, nhưng hắn không thể nào so được với Lí Tuyết, cho nên…..” “Vậy sao?” “Đúng vậy!” Nha Cô thở dài nói: “Thôi bỏ đi, nghe theo ý trời thôi…..cũng có lẽ đấy là số mệnh của hắn ta.” “Ừm….” Tôi rít một hơi thuốc rồi chầm chập nhả ra làn khói trắng.
Tôi nói nhỏ: “Đây là quỷ hồn mạnh nhất mà tôi đã gặp, cô ra rất mạnh, nhưng lại không phải quỷ hồn khiến tôi phải khϊế͙p͙ sợ.” “Tôi hiểu.” “Nhưng…”, tôi cố nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Nhưng lại quỷ hồn khiến tôi cảm thấy khó chịu nhất.” Nha Cô nhỏ nhẹ đáp: “Tôi hiểu, nào…đến đấy ôm cái nào.” Tôi dập điếu thuốc rồi nói: “Cút.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...