Chủ Nhà Tôi Là Ảnh Đế

Tô Dung quay đầu lại, nhìn về phía Thẩm Ngự Dương, cong môi cười nhạt, "Thẩm ca ca đây là muốn đưa em đến Cục Dân Chính dạo chơi?"

Thẩm Ngự Dương kéo tay Tô Dung qua, đặt ở bên môi khẽ hôn, "Dung muội muội có bằng lòng hay không?"

Tô Dung cầm tay Thẩm Ngự Dương, "Vinh hạnh của em."

Hai người đồng thời bật cười, Thẩm Ngự Dương xuống xe, đi đến ghế phụ mở cửa cho Tô Dung, nắm tay cô đi xuống.

"Nhưng mà em không mang hộ khẩu đâu!"

Thẩm Ngự Dương cười cười, vòng đến phía sau xe, mở cốp xe ra, Tô Dung đi qua xem, chỉ thấy Thẩm Ngự Dương từ trong balo lấy ra một cái túi nhỏ, kéo khóa ra, là hai cuốn sổ hộ khẩu.

Tô Dung: (⊙o⊙)...

Thẩm Ngự Dương khi nào lấy sổ hộ khẩu của cô cất vậy?

Thẩm Ngự Dương đóng lại cốp xe và khóa, cầm nón trong tay đưa cho Tô Dung, "Đội nón đi, khẩu trang em đừng đeo, nếu không sẽ khó nhận ra được."

Tô Dung gật đầu.

Hai người cùng đến Cục Dân Chính đăng ký như bao đôi tình lứa yêu nhau khác, tâm trạng rất rạo rực.

Có lẽ là bởi vì Cục Dân Chính sắp đến thời gian tan tầm, lúc Thẩm Ngự Dương và Tô Dung đi vào, chỉ có hai cặp đôi đăng kí ở phía trước.

Thẩm Ngự Dương đè thấp vành nón cùng Tô Dung tìm một góc để ngồi.

Chờ sau khi hai đôi kia đều, Thẩm Ngự Dương mới cùng Tô Dung đi đăng ký.

Sau khi nhân viên công tác ở ô đăng ký tiếp nhận tư liệu, còn tưởng rằng mình hoa mắt rồi, nhìn rất nhiều lần, xác định là Thẩm Ngự Dương.

Thẩm Ngự Dương đặt ngón trỏ lên môi, nhân viên công tác cười gật đầu, cô tự nhiên là biết Thẩm Ngự Dương, nhưng nếu đương sự không muốn lộ ra, cô cũng không thể gây phiền toái cho người ta đúng không?

Từ lúc trình tư liệu, đến điền đơn để chụp ảnh,cho đến khi nhận được giấy chứng nhận, hai người chỉ mất nửa tiếng.

Ra cửa lớn Cục Dân Chính, Tô Dung còn có chút choáng váng, cô liền như thế mà đăng ký kết hôn với anh rồi?

"Thẩm Ngự Dương." Tô Dung xoay người nhìn anh.

Thẩm Ngự Dương tâm tình rất tốt, khóe môi vẫn luôn nhếch lên, "Hửm? Làm sao vậy?"

"Chúng ta đã kết hôn phải không?"

Thẩm Ngự Dương giơ tay ôm bả vai Tô Dung,  cùng cô đi đến chỗ đậu xe, "Đúng vậy, chúng ta đã kết hôn, về sau em chính là Thẩm phu nhân danh chính ngôn thuận."

Tô Dung mím môi, "Chúng ta có thể không công khai bây giờ được không? Ít nhất trước khi 《 Chước Tâm 》 quay xong thì đừng công khai, được không anh?"


Thỉnh cầu này của Tô Dung dường như đã nằm trong dự đoán của Thẩm Ngự Dương, anh biết Tô Dung suy nghĩ cái gì, chỉ là xoa xoa đầu Tô Dung, lên tiếng "Được."

Tô Dung nhón chân, "Bẹp" một cái trên mặt anh, "Cảm ơn chồng ~"

Ý cười trên mặt Thẩm Ngự Dương dần dần lan rộng ra, giơ tay nhéo cằm Tô Dung, "Ngoan, kêu lại một lần."

Tô Dung mím môi, cười ngượng ngùng, "Cảm ơn chồng ~"

"Đi, về nhà thôi!" Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung trở lại trên xe, hai người lái xe về tiểu khu Thượng An.

Bởi vì ngày hôm sau muốn dậy sớm trở lại đoàn phim, cho nên buổi tối Thẩm Ngự Dương cũng không có lăn lộn Tô Dung, chỉ là đơn thuần ôm cô ngủ.

Sáng sớm Tô Dung còn làm cái bữa sáng, sau khi ăn xong mới cùng Thẩm Ngự Dương đi đoàn phim.

Xe ngừng ở đoàn phim cách đó không xa, Thẩm Ngự Dương gọi điện thoại, không bao lâu, Lăng Trạch và chị Kiều đến đây.

Lăng Trạch vừa lên xe liền bắt đầu làm khó dễ với Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, Thẩm đại ảnh đế, cậu thật là quá lợi hại, tôi giúp cậu dời ra một ngày để cậu làm chuyện quan trọng, cậu thế mà còn gọi cho tôi?"

Thẩm Ngự Dương cười nhạt, "Anh Lăng tức giận cái gì, anh nhìn xem anh, nếp nhăn đều hiện ra rồi."

Lăng Trạch hừ, "Cậu có chuyện gì một hai phải làm vào hôm qua?"

Thẩm Ngự Dương cười lên tiếng, "Kết hôn ~"

"Ồ, kết hôn... A? Kết hôn!"

Lăng Trạch và chị Kiều tỷ đồng thời hô lên.

Tô Dung rũ mắt nhấp môi cười, chị Kiều đờ đẫn giơ tay, chọc Tô Dung bả vai một chút, "Hai người các em, thật sự kết hôn sao?"

"Vâng." Tô Dung quay đầu lại, mắt hàm chưa xin lỗi, "Thực xin lỗi, anh Lăng, chị Kiều, chúng em  quá tùy hứng, gây thêm phiền toái cho hai người."

Lăng Trạch trầm tư một lát, xua xua tay, "Nếu là việc kết hôn, anh tự nhiên không thể lại trách cứ A Ngự."

Thẩm Ngự Dương 【yeah! 】với Tô Dung.

Tô Dung cười.

Chị Kiều nhìn hai người, chậc một tiếng, "Vốn dĩ cẩu lương đã  đủ nhiều, về sau sợ là sẽ càng thêm ngược mà ~"

Tô Dung bật cười, "Sẽ không, chị Kiều."

Chị Kiều nghe vậy, thưởng cho Tô Dung một cái mắt trợn trắng.


Nói cười với nhau, Thẩm Ngự Dương và Tô Dung xuống xe, Lăng Trạch lái xe về công ty, tiện đường chở chị Kiều một đoạn.

Việc Tô Dung giải ước, đã tiến hành đến bước cuối cùng, chỉ thiếu Lận Thiên ký tên là được, chị Kiều và Lăng Trạch vội rất nhiều ngày, cuối cùng cũng sắp làm xong.

Tô Dung nói cảm ơn, cùng Thẩm Ngự Dương xoay người trở về đoàn phim.

Xin nghỉ còn nhờ Lương đạo giúp dời lịch quay, Tô Dung thật ngượng ngùng.

Đến đoàn phim liền nước cũng chưa uống, trực tiếp đi thay quần áo hoá trang, chuẩn bị đóng phim.

Thẩm Ngự Dương và Tô Dung chia nhau làm việc, không bao lâu liền đến cảnh của hai người.

***

Vân Ngôn và Thanh Thiền yêu nhau.

Vân Ngôn cùng Thanh Thiền làm rất nhiều việc bình thường mà các cặp đôi sẽ làm, buổi tối hai người cũng sẽ yêu tinh đánh nhau hồi lâu.

Mỗi khi muốn quay cảnh thân mật của hai người, Tô Dung luôn sợ bị người khác nhìn thấu quan hệ của cô và Thẩm Ngự Dương  nên sẽ hút câu nệ.

Mà đến mỗi lúc này, Thẩm Ngự Dương liền sẽ thổi khí ở bên tai Tô Dung, dẫn đường cô, mang theo cô chậm rãi nhập diễn.

Sau lần xin nghỉ này của Tô Dung và Thẩm Ngự Dương, còn không có rời  đoàn phim, mãi cho đến bảy tháng, cô và anh, chỉ còn lại có một cảnh cuối cùng là có thể đóng máy.

Sáng hôm nay, thời tiết không tốt lắm, không có ánh mặt trời, Tô Dung nhìn về phía bầu trời, sương mù tao tao, làm lòng người không thoải mái.

8 giờ sáng, đoàn phim xuất phát.

Cảnh cuối cùng một,  cần tiến hành ở trên sườn núi.

Vân Ngôn và Thanh Thiền rút súng chĩa vào đối phương, trong mắt Thanh Thiền tràn đầy phức tạp, chỗ sâu trong đáy mắt mang theo một tia ẩn nhẫn, đó là tình yêu đối với hắn.

Vân Ngôn không biết, súng của Thanh Thiền, căn bản không có viên đạn.

Nhìn nhìn, Thanh Thiền rơi nước mắt, "Vân Ngôn, cả đời này của em, tuy rằng không dám nói không có làm việc gì sai, nhưng em có thể thề với lương tâm, Thanh Thiền em chưa bao giờ  làm chuyện có lỗi với anh, cũng chưa bao giờ cưỡng bách anh làm gì trái lương tâm, trái tín ngưỡng của anh."

Vân Ngôn gắt gao mím môi, nắm. Tay nắm thật chặt súng.

Thanh Thiền cười khổ, "Vân Ngôn, em có lý do khó nói của em, em có sự bất lực của mình, chúng ta...... Cứ dừng lại ở đây đi."

Thanh Thiền nói xong, ngón trỏ dùng sức, muốn bóp cò.


Đồng tử trong mắt Vân Ngôn hơi co lại, cổ tay vừa động, một viên đạn bắn vào súng của Thanh Thiền lại không có mảy may làm bị thương  tay cô.

Thanh Thiền đờ người, "Anh hà tất phải làm vậy?"

Vân Ngôn từng bước một tới gần Thanh Thiền, một tay cầm súng, một cái tay khác vươn ra, "Trở về với anh."

"Không." Thanh Thiền lắc đầu, bước chân chậm rãi lui về phía sau.

"Trở về với anh!!!" Vân Ngôn lạnh giọng quát, "Anh bảo đảm, anh sẽ không rời khỏi em."

"Không!" Thanh Thiền hô to một tiếng, xoay người chạy.

Cô không thể, cũng không muốn liên lụy Vân Ngôn, chẳng sợ chỉ có cô chính mình trong lòng rõ ràng, cô đến tột cùng là thân phận gì...

Vân Ngôn đuổi theo Thanh Thiền, đá trên sườn núi đá theo hai người chạy  ào ào rơi xuống.

Lương đạo ở trước máy quay xem có chút lo lắng, hai người kia nhập diễn như vậy tuy rằng là chuyện tốt, nhưng sườn núi này nhỏ, không phải đặc biệt an toàn, vì có thể quay ra phiên bản tốt nhất,  trên người Thẩm Ngự Dương và Tô Dung cũng không có đồ gì bảo hộ.

Thanh Thiền chạy đến một sườn dốc, cô sẽ bị người mai phục tập kích ở đây, là đối thủ một mất một còn của cô.

Tiếng súng vang vọng ở khắp nơi, bước chân Thanh Thiền dừng lại, xoay người ôm lấy Vân Ngôn trên mặt đất lăn vài vòng, sua đó nấp sau một thân cây.

"Em..." Vân Ngôn nắm lấy bả vai cô.

Thanh Thiền đè lại tay hắn, hạ giọng, "Đừng nhúc nhích."

Lực chú ý của Thanh Thiền đều ở bên ngoài, tiếng súng đã biến mất, ánh mắt Thanh Thiền rơi trên mặt đất, cách đó không xa có một vết đạn xẹt qua.

Thanh Thiền mím môi.

Cô quay đầu lại, nhìn Vân Ngôn, "Anh đi đi, em đi dẫn dụ bọn họ rời đi, mục tiêu của bọn họ là em, chỉ cần anh chú ý chút, sẽ không nguy hiểm đến anh."

"Không được." Ánh mắt Vân Ngôn nặng nề, "Anh sẽ không để em lại một mình."

"Vân Ngôn!"

"Thanh Thiền!"

Hai người đồng thời căm tức nhìn đối phương, bên trong đôi mắt nghiễm nhiên là quan tâm đối phương, lo lắng an nguy của cô / của hắn.

Cuối cùng, Thanh Thiền trận, cô nắm lấy tay hắn, ánh mắt nghiêm túc, "Vân Ngôn."

"Ừ."

Đôi mắt Vân Ngôn gần như cũng không dám chớp, giống như chỉ cần chớp Thanh Thiền liền sẽ biến mất.

Thanh Thiền cười nhạt, đột nhiên đoạt súng trên tay hắn, sau đó dùng sức đẩy hắn, chính mình xông ra ngoài.

"Pằng pằng pằng" Tiếng súng vang lên.

Vân Ngôn nhìn cô, ngón tay siết chặt thân cây.


"Thanh Thiền!!!"

"Tốt, cắt!" Lương đạo hô cắt.

Tô Dung dừng lại, hô hấp có chút dồn dập.

Thẩm Ngự Dương tiến lên, nhận lấy súng trên tay Tô Dung, "Em ổn không?"

Tô Dung gật đầu, "Em không sao, chính là chạy hơi nóng một chút."

"Mau, bổ trang cho Tô Dung." Lương đạo gấp gáp, "Tô Dung, cô vất vả một chút, lát nữa chúng ta quay cảnh này, tranh thủ một lần qua luôn."

"Được."

Tô Dung nghỉ ngơi vài phút, một lần nữa vào chỗ.

Vân Ngôn vẫn là ở bên kia cây, chờ đi cứu Thanh Thiền.

Người chỉ đạo đứng ở đối diện Thẩm Ngự Dương nhắm chuẩn thời cơ, làm một động tác với Thẩm Ngự Dương.

Vân Ngôn lao ra, kéo lấy tay Thanh Thiền liền chạy.

Dựa theo cốt truyện, Vân Ngôn và Tô Dung chỉ cần chạy ra phạm vi phạm vi, liền xem như hoàn thành.

Nhưng mà, biến cố ngay trong nháy mắt này.

Thẩm Ngự Dương kéo Tô Dung cố hết sức chạy, căn bản không có chú ý tới phía trước sườn núi cách anh vài bước, có một cái dây câu cực nhỏ.

Dây câu mắc ngay mắt cá chân của Thẩm Ngự Dương, thân thể anhlảo đảo, theo bản năng buông tay Tô Dung ra, chính mình thì ngã xuống sườn dốc.

"Thẩm Ngự Dương!" Tô Dung sợ hãi gọi, "Người đâu!"

"Mau mau mau, đã xảy ra chuyện!"

Lương đạo lập tức từ máy quay chạy qua.

Nơi Thẩm Ngự Dương và Tô Dung chạy, trừ bỏ mấy cái cây gần như không có gì có thể chắn lại, xung quanh đây căn bản không có nhân viên công tác.

Tô Dung cẩn thận đi xuống phía, tới cạnh Thẩm Ngự Dương.

Cô không dám đụng vào anh, chỉ là thấy anh nhắm hai mắt, trên đầu có vết máu chảy ra.

Đồng tử Tô Dung co lại, mặt nháy mắt tái mét, thét chói tai, "Gọi xe cứu thương, nhanh lên!"

- ------------------

Tác giả có lời muốn nói: Thẩm ảnh đế sẽ không có việc gì đâu ~ các tiểu tiên nữ yên tâm, người  xấu ngày mai cũng sẽ bị bắt thôi ~

- -----------------

Chuyện là, thi cử ấy mà. Hẹn mọi người năm sau nha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui