Chủ nhà của tôi là mỹ nữ
Tác giả: Ngọa Nam Trai
Chương 25: Anh Báo là ai?
Người dịch: co_duoi_ga
Biên tập: metruye
Sưu tầm:
Nhóm người Hùng trọc cũng nghe được những tiềng ồn ào này. Cả đám đều đỏ mặt đứng lên!
- Sao lại thế này hả? Tôi đã nói với quản lí, tôi bao toàn khách sạn mà? Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút. Vậy bây giờ có chuyện gì vậy?
Hùng trọc phát hỏa. Bữa cơm này do gã mời. Hiện tại xảy ra chuyện này, không phải đập vào mặt hắn sao?
- Ngại quá, ngại quá, Hùng ca!
Quản lí khách sạn vội vàng chạy tới xin lỗi.
- Ồ, tôi còn tưởng là ai chứ? Đây không phải là Hùng ca sao? Sao vậy, phát tài rồi sao? Không ngờ ra tay liền bao hết cả khách sạn. Còn không cho những người nghèo như chúng tôi được lấp đầy bụng sao?
Một giọng nói không nóng không lạnh vang lên.
Lăng Phong không biết bọn họ, nhưng Hùng trọc vừa nghe đến giọng nói không nóng không lạnh này, liền nhận ra đối phương. Gã nhíu mày.
- Báo Tử, anh có ý định gây khó dễ với tôi sao? Ngay cả một bữa cơm cũng thể để người ta yên tĩnh ăn hay sao?
- Mẹ kiếp, Hùng trọc, tên anh Báo là để cho mày gọi sao? Nhanh gọi kêu anh Báo!
Một thanh niên trẻ mặc áo lót màu chỉ vào mặt Hùng trọc mắng.
- Nhiều lời! Hẳn là nên khách khí với Hùng ca một chút!
Một người trẻ tuổi đứng chung trong đám người đó, giơ tay vỗ một cái vào đầu người thanh niên kia. Tuy miệng nói như thế, nhưng mọi người xung quanh đều có thể nghe được sự khinh thường trong lời nói của y.
- Báo Tử, hôm nay tâm trạng Hùng ca đang tốt, không muốn đánh nhau. Nếu anh thật sự muốn gây sự, hôm nào tôi nhất định sẽ đón tiếp!
Hùng trọc nhìn anh Báo đứng ở giữa, mái tóc dài che gần kín mặt kia.
- Ha ha, Hùng trọc, nói mạnh miệng cũng không sợ trốn sau lưng sao? Ai chẳng biết Hùng trọc người mỗi lần gặp đều là bị Báo Tử tôi đánh cho một trận. Giờ còn nói là đón tiếp sao? Nói thẳng ra là đánh anh đi!
Báo Tử không nóng không lạnh nói.
Lăng Phong vẫn không nói gì. Hắn không biết ân oán gút mắt trong đó, cho nên không tiện nói xen vào, đành phải lẳng lặng quan sát người thanh niên có diện mạo tương đối thanh tú, nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi này.
- Báo Tử, anh không nên khinh người quá đáng!
Hùng trọc gầm nhẹ nói.
- Làm sao? Hiện tại muốn đánh một trận sao? Tốt, bất kỳ lúc nào Báo Tử tôi cũng đón tiếp!
Báo Tử khinh thường khiêu khích.
- Cũng tốt, tất cả mọi người hãy nghe tôi nói một câu. Đêm nay nếu tất cả đều đến ăn cơm, vậy không cần đánh đánh giết giết làm gì!
Lăng Phong nhìn hai bên giương cung bạt kiếm, vội vàng đứng ra hoà giải. Theo kinh nghiệm hằng ngày nói cho hắn biết, chưa đến vạn bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không cần tăng thêm kẻ địch cho mình.
- Mày là thằng nào chứ? Anh Báo đang nói chuyện mà mày cũng có thể ngắt lời sao? Nhanh cút qua một bên!
Người thanh niên mặc áo lót trắng vừa bị Báo Tử vỗ đầu chỉ thẳng vào mặt Lăng Phong mắng. Gã nịnh nọt nhiệt tình như vậy, thật sự khiến Lăng Phong nghi ngờ gã là họ Tiền, chắc là con trai của Tiền Hưng kẻ chuyên nịnh bợ kia.
- Ngậm cái miệng chó của mày lại. Đây là anh Lăng của bọn tao!
Lăng Phong cũng không nói gì, nhưng không có nghĩa là Hùng trọc sẽ nhận nhịn. Hắn không chút do dự tiến lên thưởng cho tên chuyên nịnh bợ này một cái bạt tai, khiến cậu ta trực tiếp bay ra ngoài.
Lăng Phong không ngăn lại. Hắn có thể hiểu được tên Hùng trọc, lăn lộn trong hắc đạo, đều là dựa vào nắm tay đánh xuống, Mẹ kiếp, ngàn vạn lần không thể đánh mất mặt mũi! Hiện tại Lăng Phong là đại ca của nhóm người này. Nếu ngày đầu tiên đã bị nhân vật này mắng, nếu không có động tác, vậy về sau nhóm người bọn họ cũng không cần lăn lộn ở đây nữa.
- Hùng trọc, anh tính bỏ qua hay là muốn gây sự đây? Không ngờ trước mặt tôi lại đánh anh em của tôi. Đó chính là giẫm lên mặt Báo Tử tôi. Nếu hôm nay anh không ở trước mặt mọi người, mời rượu nhận lỗi với mấy người anh em bên tôi, thì từ nay về sau, cũng không cần lăn lộn nữa!
Báo Tử sầm mặt xuống nói.
- Hừ, Báo Tử, đàn em cậu không hiểu quy củ, nói những lời không nên nói! Tôi chỉ giúp cậu dạy đàn em phải làm người như thế nào. Đáng lẽ cậu phải kính rượu cảm ơn tôi mới phải!
Hùng trọc không cho là đúng nói.
- Hả? Đàn em của tôi không hiểu quy củ? Người sáng suốt cũng nhìn ra được, là đàn em của anh làm sai trước. Nếu nói không hiểu quy củ, cũng là tên kia không hiểu quy củ trước. Người anh em của tôi chỉ là dạy cho đàn em của anh nên làm người như thế nào mà thôi!
Báo Tử cười âm hiểm nhìn Lăng Phong nói.
- Rất xin lỗi, Báo Tử, đây không là đàn em của tôi!
Hùng trọc ngẩng đầu ưỡn ngực nói.
- Ha ha, không ngờ Hùng trọc vẫn nổi danh ngay thẳng, hôm nay lại không biết xấu hổ, dám làm không dám nhận như vậy! Trước mặt đàn em của anh, không ngờ nói ra những lời như vậy! Ngay cả đàn em ruột của mình cũng không dám nhận. Hôm nay, thật sự đã khiến Báo Tử được mở rộng tầm mắt!
Báo Tử cười lớn đầy vẻ trào phúng.
- Chẳng qua, tôi nói người anh em này, cậu thấy được không? Cậu theo một đại ca không dám đứng ra nhận trách nhiệm như vậy sao? Nếu không như vậy đi. Cậu cầm chén rượu, mời anh Báo chúng tôi một chén, nói không chừng anh Báo chúng tôi nhất thời mềm lòng, sẽ thu cậu làm đàn em! Mọi người đều biết, anh Báo chúng tôi là một người không bao giờ để đàn em bị người khác khi dễ!
Người thanh niên mặc áo lót trắng đã bị Hùng trọc tát một cái, ôm một bên mặt xưng lên như mặt heo, đi tới trước mặt Lăng Phong, rất kiêu ngạo nói.
Lăng Phong mỉm cười, ngoài dự kiến của mọi người hắn lại tát một cái vào nửa mặt còn lại của gã, lại khiến gã bay ra ngoài!
- Anh ta nói đúng đấy. Tôi thực sự không phải đàn em của anh ta! Tuy nhiên nếu anh Báo của mấy người có thể cầm chén rượu qua đây nhận lỗi với tôi, nói không chừng tôi cũng sẽ đồng ý nhận lời thỉnh cầu tương tự!
Lăng Phong nói, rất nước chảy mây trôi, nhưng lại khiến đám đàn em của Hùng trọc lộ ra vẻ phấn chấn. Có ai không hy vọng mình có thể đi theo một lão đại quyết đoán chứ.
- Hả? Người anh em này, sao vậy? Chẳng lẽ cậu không biết Báo Tử tôi là có một khuyết điểm lớn nhất là bao che người nhà sao? Đánh đàn em của tôi, sẽ phải trả cái giá vô cùng đắt!
Sắc mặt Báo Tử sầm xuống. Y không ngờ được đàn em của mình lại bị đối phương liên tục đánh hai bạt tai. Đây cũng chính là đánh trên mặt Báo Tử!
- Ha ha, Báo Tử, vểnh tai lên mà nghe cho rõ. Người này không phải đàn em của Hùng trọc này. Mà là, đại ca của Hùng trọc này!
- Đại ca? Ha hả, không ngờ Hùng trọc anh còn có thể nhận đại ca? Lúc trước, đại ca của Hùng trọc chẳng phải là Hùng trọc sao?
Báo Tử không thèm để ý nói.
- Nếu vậy đánh một trận đi!
Tính cách kích động, Hùng trọc tính xông lên liều mạng với Báo Tử, nhưng anh ta lại bị Lăng Phong ngăn cản.
Lăng Phong lại lộ ra chiêu bài mỉm cười, tiến về phía Báo Tử thêm hai bước, ghé sát về phía trước mặt y, khẽ nói.
- Tôi tên là Lăng Phong. Nếu muốn hãy gọi một tiếng anh Lăng, tôi đây cũng miễn cưỡng nhận!
- Lăng cái con mẹ mày. Nói cho mày biết, hôm nay mặc kệ mày có địa vị gì, nếu mày không nhận lỗi với người anh em của tao, vậy toàn bộ bọn mày đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi này!
Cuối cùng, Báo Tử không chịu được nữa, bạo phát, chửi ầm lên.
- Nhận lỗi? Nhận lỗi thế nào? Kính rượu chịu tội?
Lăng Phong chút nào không tức giận, rất nghiêm túc, trợn to mắt nhìn y.
- Có thể, chỉ cần người anh em tao tiếp nhận, chuyện hôm nay, tao có thể xem như chưa từng phát sinh!
Báo Tử sửng sốt. Y thật sự không ngờ được người mà Hùng trọc gọi là đại ca mà y chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua, lại dễ dàng chịu thua như vậy.
- Tốt!
Lăng Phong mỉm cười quay trở lại, cầm lấy một chén rượu. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn rót đầy một chén rượu, đi tới phía người thanh niên mặt áo lót trắng đã bị hắn tát một cái bay ra ngoài. Gã vừa mới lóp ngóp đứng lên, tay vẫn còn ôm lấy cái mặt heo.
Nhìn gương mặt xưng vù giống như mặt heo, hắn rất thương hại nhẹ nhàng hỏi.
- Đau không?
Tên côn đồ không biết rốt cuộc trong hồ lô của Lăng Phong chứa cái gì, sửng sốt, tiện đà gật đầu!
- Nào, chén rượu này, coi như tôi chịu tội với anh!
Lăng Phong đưa một chén rượu qua rất "thành khẩn" nói.
Tên côn đồ mặc áo lót màu trắng hoàn toàn không hiểu, nhìn về phía Báo Tử xin ý kiến!
Báo Tử cũng không biết rốt cuộc tên Lăng Phong này tính hát bài nào, cũng lực bất tòng tâm!
Ngay khi tên côn đồ kia đang do dự không biết có nên nhận chén rượu này hay không, Lăng Phong đột nhiên đập mạnh chén rượu này trên mặt gã, đá một cước vào bụng gã, chửi ầm lên.
- Tao chửi cả mẹ mày. Tao thành khẩn nhận lỗi với mày như vậy, không ngờ mày không nể tình! Mày nghĩ mày là ai chứ hả? Dù gì tao cũng là đại ca với một đám đàn em. Không ngờ mày ngay cả một chén rượu cũng không tiếp. Hôm nay tao phải giúp anh Báo của bọn mày giáo dục mày một chút, để mày biết cái gì gọi là quy củ!
Lăng Phong miệng lưỡi sắc bén, dõng dạc! Báo Tử vốn một lòng chuẩn bị đánh với đám người Hùng trọc một trận, đột nhiên y phát hiện, không ngờ hiện tại mình lại đuối lý!
Xã hội đen sống mái với nhau, cũng phải có đạo lý! Tuy rằng là dùng nắm tay đùa giỡn một chút, nhưng cũng phải có đạo lý, mới không bị người khác lên án! Đây là quy củ trên giang hồ. Cho dù anh thật sự muốn khi dễ người khác, vậy tốt xấu gì, anh cũng phải miễn cưỡng tìm một lý do có thể lừa người gạt mình! Cũng giống như đại thần tạo phản thời cổ đại. Cho dù thực sự cũng không có lý do nào, cũng phải tìm được một cớ nào đó để "Giết Vua".
Hiện tại thì sao? Bị một đại ca chưa từng gặp mặt, mình không chỉ không đoán được hành động của người ta, hơn nữa không thể nói đạo lý khi dễ người!
Người ta đánh người của anh? Nhưng đại ca người ta đã tự mình đi nhận lỗi! Nhưng không ngờ đàn em của anh lại sĩ diện, không nhận lời xin lỗi của người ta! Cái này có chút không thể nào nói nổi. Cho dù hiện tại đàn em của mình vốn đã chịu thiệt, bị người ta điên cuồng đè bẹp, mình cũng không tìm không ra lý do nào có thể bênh vực đàn em của mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...