Lục Lạc Cẩm bây giờ rất giống với một con cá đang mắc cạn, cho dù cậu có bất lực giãy giụa như thế nào thì tất cả cũng đều phí công vô ích.
Hoắc Chính Nam dùng một tay bóp lấy cổ cậu.
Lục Lạc Cẩm mềm yếu vô năng, chỉ cần Hoắc Chính Nam dùng một chút lực cũng có thể bẻ gãy cổ Lục Lạc Cẩm.
Tuổi trẻ tươi sáng rực rỡ như vậy, liền có thể kết thúc một cách dễ dàng.
Đôi mắt Lục Lạc Cẩm ngập nước tràn đầy vẻ sợ hãi, Hoắc Chính Nam không thể xác định ánh mắt của cậu có đang nhìn gã hay không, mặc dù Lục Lạc Cẩm đang nhìn về phía gã nhưng ánh mắt dường như đã mất đi sinh khí.
Bởi vì hít thở không thông, Lục Lạc Cẩm giương miệng, nhưng tuyệt nhiên không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Mặc dù đang trong hoàn cảnh như vậy, nhưng Lục Lạc Cẩm vẫn rất xinh đẹp, cậu giống như một con thiên nga bị bẽ gãy hai cánh, một con thiên nga sắp chết đẹp đẽ lại thê lương.
Hoắc Chính Nam không biết vì sao Lục Lạc Cẩm lại biến thành như vậy.
Hoắc Chính Nam biết rõ tính cách của gã không tốt, số lần gã động thủ với Lục Lạc Cẩm cũng không ít, nhưng gã nghĩ, chuyện này đâu phải vấn đề gì lớn, vẫn có cách giải quyết không phải sao? Chỉ cần Lục Lạc Cẩm không chọc giận gã, ngoan ngoãn nghe lời gã, gã sẽ không đánh cậu, thậm chí sẽ đối xử tốt với cậu.
Hoắc Chính Nam ngày đêm chờ mong Lục Lạc Cẩm trưởng thành, để cậu có thể chân chính trở thành người của gã, bất kể là linh hồn hay thể xác của cậu cũng đều là của gã.
Nhưng gã không ngờ rằng, Lục Lạc Cẩm sau khi lớn lên, chuyện đầu tiên nghĩ tới là muốn rời khỏi gã.
Nghĩ đến đây, hành động siết cổ Lục Lạc Cẩm của gã lại càng chặt hơn, Hoắc Chính Nam nghiến răng nghiến lợi hỏi: “…… Tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt sao! Cho cậu ăn ngon mặc đẹp, nệm ấm chăn êm, kết quả cậu lại báo đáp tôi như vậy sao? Hả?!!!”
Lục Lạc Cẩm suýt chút nữa hít thở không thông, lúc này căn bản đã không thể nghe được Hoắc Chính Nam đang nói gì, cậu chỉ biết vô lực muốn tránh thoát khỏi cánh tay của Hoắc Chính Nam, nhưng một khi Hoắc Chính Nam bạo phát thì cho dù có mười Lục Lạc Cẩm cũng không thể so với gã.
Trước mắt Lục Lạc Cẩm từng đợt lại từng đợt như biến thành màu đen, hai chân cậu cũng dần dần vô lực, thời điểm Lục Lạc Cẩm cho rằng bản thân sắp chết, Hoắc Chính Nam rốt cuộc cũng buông lỏng tay.
Lục Lạc Cẩm trước sự thay đổi lớn như vậy, trong nháy mắt đại não giống như bị đình trệ.
Nhưng bản năng cậu chỉ nghĩ cách làm sao có thể nhanh chóng thoát khỏi đây, cho nên mặc dù vẫn không thể suy nghĩ được gì, thân thể cậu lại muốn nỗ lực thoát khỏi Hoắc Chính Nam.
Trong trạng thái hoảng sợ cực độ, cho dù Lục Lạc Cẩm muốn khóc cũng không thể khóc được.
Bởi vì cậu nghĩ nếu khóc sẽ tiêu hao rất nhiều khí lực, thân thể cậu vô thức muốn duy trì một chút hơi thở này để tìm lấy sự sống hiếm hoi.
Lục Lạc Cẩm cũng không biết, thì ra bản thân cậu là một người sợ chết như vậy.
Trong nháy mắt cậu lại nghĩ, cậu nhất định không thể chết được, cậu thật sự không muốn cứ như vậy mà chết đi.
Lục Lạc Cẩm cố hết sức bò đi, nhưng chưa bò được bao xa đã bị Hoắc Chính Nam túm chặt tóc kéo trở về.
Ngay sau đó, Hoắc Chính Nam muốn xé quần áo cậu.
Động tác này của gã đã hoàn toàn dọa Lục Lạc Cẩm đến choáng váng đầu óc, cậu thét chói tai, thanh âm chưa bao giờ khàn đặt khó nghe như lúc này.
Lớn tiếng kêu to giống như một loại bản năng sinh tồn của cậu, Lục Lạc Cẩm không biết chính mình đang làm cái gì, cậu chỉ biết thét chói tai cũng được, giãy giụa cũng được, tất cả đều là hành vi theo bản năng.
Cậu theo bản năng của bản thân mà bài xích Hoắc Chính Nam, càng đối với hành động của Hoắc Chính Nam cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Lục Lạc Cẩm vùng vẫy loạn xạ, cậu dùng tất cả sức lực muốn bảo hộ chính mình, lại trong lúc vô ý làm mặt của Hoắc Chính Nam bị thương.
Hành động này giống như thêm dầu vào lửa, Hoắc Chính Nam ấn đầu Lục Lạc Cẩm trên mặt đất sau đó lại cho cậu một cái tát như trời giáng.
Lục Lạc Cẩm lập tức bị đánh ngốc, lần này Hoắc Chính Nam dùng sức lực cực lớn, Lục Lạc Cẩm bị đánh đến chảy máu mũi, lỗ tai vang lên từng tiếng ong ong, nửa bên mặt nháy mắt sưng vù, vô cùng đau nhứt nóng rát.
Nhưng điều này càng làm bản năng sinh tồn của Lục Lạc Cẩm trỗi dậy vô cùng mạnh mẽ.
Vào lúc Lục Lạc Cẩm bị Hoắc Chính Nam cho một cái bạt tay khi nãy, cậu vô tình thấy được cái gạt tàn thuốc ở trên bàn.
Trong nháy mắt, Lục Lạc Cẩm không biết bản thân đã lấy sức lực và dũng khí từ đâu, giường như trong giây phút hỗn loạn Lục Lạc Cẩm tìm về được một tia thanh tịnh.
Vừa tránh thoát khỏi nanh vuốt của Hoắc Chính Nam, Lục Lạc Cẩm động tác nhanh thoăn thoắt cầm lấy cái gạt tàn thuốc, hung hăng nện vào trán của Hoắc Chính Nam.
Lục Lạc Cẩm cơ hồ đã dùng tất cả sức lực còn lại của cơ thể cậu, Hoắc Chính Nam nửa thân quỳ xuống đất, một giây tiếp theo còn muốn vươn tay bắt lấy cậu nhưng ngay sau đó lại đột nhiên ngã xuống nằm bất động ở trên mặt đất.
Trán gã bắt đầu chảy máu, miệng vết thương nứt ra, máu mỗi lúc chảy một nhiều hơn, nhìn qua có vẻ khoa trương dọa người.
Lục Lạc Cẩm lúc này mới ý thức được bản thân đã làm chuyện gì, cậu ném cái gạt tàn thuốc đã bị dính máu từ trong tay xuống, nhìn Hoắc Chính Nam đầu đầy máu đang nằm rạp trên mặt đất, bắt đầu rùng mình sợ hãi.
Cậu không phải cố ý, cậu không muốn Hoắc Chính Nam chết, bởi vì cậu quá sợ hãi, cho nên mới sẽ làm ra hành vi cực đoan như vậy.
Tay chân Lục Lạc Cẩm rét run, trên mặt hiện lên nét đau đớn chết lặng không cảm giác được, cậu không biết bản thân nên làm gì, chưa bao giờ cậu phải đối diện với thời khắc hoảng loạn bất lực như hiện tại.
Lục Lạc Cẩm run rẩy một lúc mới tìm được chút lý trí, cậu nghiêng ngả lảo đảo đi tìm điện thoại gọi cho 120.
Thời điểm bất lực cô độc khi chờ xe cấp cứu của bệnh viện đến, Lục Lạc Cẩm không biết Hoắc Chính Nam có chết hay không, nhưng cậu không hy vọng Hoắc Chính Nam sẽ chết.
Mặc kệ nói như thế nào, Hoắc Chính Nam cũng là ân nhân cứu mạng của cậu, mặc dù Lục Lạc Cẩm sợ gã hay hận gã, nhưng đáy lòng cậu vẫn luôn cảm kích gã.
Huống hồ nếu Hoắc Chính Nam chết, cậu nhất định phải ngồi tù, cậu không muốn ngồi tù!.
Lục Lạc Cẩm không biết nên cầu xin ai giúp đỡ, cậu không có người thân, không có bạn bè, người thân cận duy nhất cho đến bây giờ cũng chỉ có Hoắc Chính Nam.
Chính là lúc này, Lục Lạc Cẩm lại đột nhiên nhớ tới Hoắc Ngôn Hình, hắn đã từng nói qua, bất kể chuyện xảy ra cũng đều có thể tìm hắn.
Dưới tình huống này, Lục Lạc Cẩm không còn cách nào khác, nhưng một khi cậu đã nghĩ ra cách nào đó, cậu nhất định sẽ thử một lần.
Nội tâm Lục Lạc Cẩm lúc này tràn ngập bi thương mà gọi cho Hoắc Ngôn Hình, nhưng thời điểm chờ điện thoại được kết nối, cậu mới nhớ lại Hoắc Ngôn Hình là chú ruột của Hoắc Chính Nam, Hoắc Ngôn Hình nếu biết được cậu làm ra loại chuyện này nhất định sẽ nổi giận.
Nhưng không đợi cậu phải suy nghĩ thêm, Hoắc Ngôn Hình từ đầu dây bên kia đã bắt máy, thanh âm của hắn vẫn ôn nhu như vậy, Lục Lạc Cẩm sau khi nghe được giọng nói của gã, liền lập tức òa khóc.
Thời điểm cậu bị Hoắc Chính Nam dùng chân đá đến ngã lăn xuống đất không khóc, bị Hoắc Chính Nam cho một cái tát đến đau điếng cậu cũng không khóc, nhưng khi nghe được giọng nói của Hoắc Ngôn Hình hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, Lục Lạc Cẩm không nhịn được mà òa khóc.
Bao nhiêu tổn thương và sợ hãi giống như lúc này đều được trút xuống, cậu giống như một đứa trẻ bị người khác bắt nạt nhưng đến lúc này mới tìm được người lớn để cáo trạng, khóc đến thút tha thút thít.
Lục Lạc Cẩm cố ổn định cảm xúc, nhưng lời nói của cậu vẫn lộn xộn: “…… Hoắc tiên sinh, con xin lỗi, con, rất xin lỗi, con không phải cố ý, con…”
Hoắc Ngôn Hình nghe được cậu đang khóc.
Mặc dù cậu đã cố nén tiếng khóc của mình nhưng hắn vẫn nghe ra được Lục Lạc Cẩm đang khóc đến ẩn nhẫn thương tâm.
Hoắc Ngôn Hình an ủi cậu: “…Đã xảy ra chuyện gì? Chậm rãi nói cho tôi biết được không?” Nhưng lại cảm giác Lục Lạc Cẩm không có cách nào nói rõ ràng vì thế hắn trực tiếp hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”
Lục Lạc Cẩm theo bản năng muốn xin Hoắc Ngôn Hình giúp đỡ: “…… Con ở nhà, con đang ở nhà, chú có thể lại đây hay không, con rất sợ……”
Hoắc Ngôn Hình còn tưởng rằng Hoắc Chính Nam lại động thủ với Lục Lạc Cẩm, sau khi nghe cậu nói như vậy, tim hắn như bị ai cào.
Cứ cho rằng hiện tại hắn không có tư cách xen vào mối quan hệ của bọn họ, nhưng tiểu mỹ nhân đã khóc xin hắn giúp đỡ, hắn không thể mặc kệ được.
Hoắc Ngôn Hình đứng lên, hắn nói với Lục Lạc Cẩm: “Tôi sẽ đến ngay, cậu chờ tôi.”
***
Hoắc Ngôn Hình đến nhanh hơn xe cứu thương hai phút.
Lục Lạc Cẩm mở cửa cho hắn, đồng nghĩa với đập vào mắt Hoắc Ngôn Hình lúc này là một bên mặt sưng phù còn dính máu của Lục Lạc Cẩm, cho dù là Hoắc Ngôn Hình nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.
Tiếp theo nhìn đến Hoắc Chính Nam đang nằm rạp trên mặt đất, hắn càng giật mình hơn, lúc này hắn dùng ánh mắt nghi hoặc dời đến trên người Lục Lạc Cẩm.
Lục Lạc Cẩm đã không còn khóc, đối diện với ánh mắt của Hoắc Ngôn Hình, cậu giống như đứa bé đã làm sai chuyện, sợ hãi lùi lại mấy bước, hoảng loạn mà lắc đầu giải thích: “……Con không phải cố ý, con thật sự không phải cố ý…”
Hoắc Ngôn Hình sợ Hoắc Chính Nam bị Lục Lạc Cẩm đánh chết, nhất thời cũng không kịp để ý đến Lục Lạc Cẩm, trước tiên đi xem mạch đập của Hoắc Chính Nam, may mắn, còn sống.
Mặc kệ nói như thế nào, Hoắc Chính Nam cũng là cháu ruột của hắn, so với người ngoài, Hoắc Ngôn Hình tất nhiên sẽ bênh vực người nhà của mình.
Nếu Hoắc Chính Nam chết, Hoắc lão gia nhất định sẽ không bỏ qua cho Lục Lạc Cẩm, cho dù có là Hoắc Ngôn Hình thì cũng không bảo vệ được cậu.
Cho nên hắn mới cảm thấy may mắn khi Hoắc Chính Nam còn sống.
Hơn nữa hắn cũng nhạy bén phát hiện, Lục Lạc Cẩm đã dùng gương sơ cứu cầm máu cho vết thương của Hoắc Chính Nam, lúc này miệng vết thương cũng đã ngừng chảy máu.
So với Hoắc Chính Nam đang nằm trên mặt đất, chỉ cần nhìn qua cũng có thể thấy Lục Lạc Cẩm lúc này càng thêm dọa người hơn.
Nhưng Hoắc Ngôn Hình chưa kịp nói với Lục Lạc Cẩm câu nào, xe cứu thương đã đến ngay sau đó.
Hoắc Ngôn Hình cùng mang Lục Lạc Cẩm lên xe cứu thương, nói cho cùng hiện tại cậu không còn nơi nào tốt hơn có thể đi.
Hoắc Ngôn Hình đau đầu, mặc dù hiện giờ Hoắc Chính Nam không có việc gì, nhưng nháo đến vào bệnh viện, Hoắc lão gia không có khả năng không biết.
Huống hồ Hoắc Chính Nam trong mắt của Hoắc lão gia chính là một đứa cháu ngoan, ai dám làm bị thương cháu ngoan của ông ta, Hoắc lão gia nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng.
*Đó giờ có cháu hư tại bà mà nhà này thì cháu hư tại ông, cũng may chú Hoắc hong hư:))*
Đương nhiên, Hoắc Ngôn Hình cũng không hy vọng Hoắc Chính Nam xảy ra chuyện gì, dưới tình huống như vậy, hắn cũng không thể đi an ủi Lục Lạc Cẩm, chỉ đến khi xác định Hoắc Chính Nam thật sự không có việc gì, hắn mới có thể yên tâm.
Cũng may, cuối cùng Hoắc Chính Nam không có gì nghiêm trọng.
Ngược lại là Lục Lạc Cẩm, cổ cậu sau khi bị Hoắc Chính Nam bóp chặt lúc này đã tụ máu bầm nhìn vô cùng dọa người, còn đem cậu đánh đến lỗ tay cũng bị tổn thương.
Vết thương trên trán tuy nhỏ nhưng rất sâu, còn chảy ra không ít máu.
Bác sĩ nói tương lai khả năng để lại sẹo rất lớn, nhưng nếu bị tóc che khuất, cũng không thể nhìn thấy rõ.
Hoắc Ngôn Hình trong lòng đại khái đã có biện pháp xử lý, đêm nay tạm thời đem chuyện này đè xuống, nếu như Hoắc Chính Nam đã không có chuyện gì, buổi tối hôm nay tạm thời sẽ không để cho Hoắc lão gia biết.
Lục Lạc Cẩm vẫn chưa kịp hoàn hồn, thời điểm được hộ sĩ xử lý miệng vết thương cậu cũng không cảm nhận được đau đớn, mãi cho đến Hoắc Ngôn Hình tới nói cho cậu biết Hoắc Chính Nam không có việc gì, cậu mới có thể nhẹ nhõm hơn một chút.
Hoắc Chính Nam không có việc gì thì tốt rồi, nếu không thì tội lỗi của cậu sẽ rất lớn.
Hoắc Ngôn Hình nhìn đến bộ dáng của cậu, tâm tình có chút phức tạp, người đánh Hoắc Chính Nam đến vào viện chính là cậu, lo lắng sợ hãi Hoắc Chính Nam xảy ra chuyện cũng là cậu.
Cuối cùng bọn họ đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng Hoắc Ngôn Hình còn chưa kịp mở miệng hỏi, Lục Lạc Cẩm liền nghẹn ngào xin lỗi hắn: “…… Hoắc tiên sinh, con không phải cố ý, con thật sự không phải cố ý……”
Hoắc Ngôn Hình lúc này mới thuận thế hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hai người lại thành ra như vậy?”
Tiểu mỹ nhân bộ dáng thê thảm, nửa khuôn mặt sưng đỏ, từ khóe miệng đến trán đều là miệng vết thương, cổ cậu giống như vừa bị người ta bẻ gãy, Hoắc Ngôn Hình không đành lòng nhìn vào nơi đó, lại thêm đôi mắt cũng khóc đến sưng đỏ, bộ dáng đầy thương tích, còn không bằng Hoắc Chính Nam đang nằm ở bên trong.
Lục Lạc Cẩm trả lời không ra câu hỏi của Hoắc Ngôn Hình, cậu nên nói như thế nào đây? Nói là Hoắc Chính Nam muốn cưỡng gian cậu, vì không muốn cho nên mới động thủ làm gã bị thương?.
Lục Lạc Cẩm theo bản năng muốn kéo cổ áo, vừa rồi Hoắc Chính Nam chính là từ nơi này muốn xé quần áo của cậu.
Hoắc Ngôn Hình theo động tác của cậu nhìn lại, trong lòng đại khái có chút hoài nghi, nhưng cũng không rõ ràng, chỉ là lúc này mới chú ý tới Lục Lạc Cẩm ăn mặc đơn bạc.
Vừa rồi một đường trong lòng cũng chỉ lo lắng Hoắc Chính Nam có xảy ra chuyện hay không mà không kịp chú ý Lục Lạc Cẩm.
Hiện tại biết cậu bị thương không nhẹ, quần áo cũng mỏng manh, khó tránh khỏi làm người khác đau lòng.
Hoắc Ngôn Hình đem áo khoác cởi ra khoác lên người cậu: “Để tôi đưa cậu về.”
Lục Lạc Cẩm cho đến bây giờ vẫn còn kinh hồn bạt vía đối với những chuyện đã xảy ra, cũng quên mất trời mùa đông lạnh như thế nào, cho đến khi Hoắc Ngôn Hình mang áo khoác vẫn còn độ ấm khoác lên người cậu, Lục Lạc Cẩm mới cảm nhận được cậu đang rất lạnh.
Chỉ là còn chưa cảm nhận đủ hơi ấm, lời nói của Hoắc Ngôn Hình làm cậu hoàn toàn sợ hãi.
Cậu không muốn trở về, nếu cậu trở về, còn không biết sẽ thế nào.
Ngày thường tính tình của Hoắc Chính Nam đã không tốt, lần này cậu lại chọc giận gã, lại còn làm gã bị thương đến nhập viện, Lục Lạc Cẩm sợ rằng sau khi Hoắc Chính Nam hồi phục sẽ lấy mạng cậu.
Lục Lạc Cẩm bắt lấy ống tay áo của Hoắc Ngôn Hình, cậu không còn đường lui, hiện tại chỉ có thể cầu xin Hoắc Ngôn Hình giúp đỡ: “……Con không muốn quay về, Hoắc tiên sinh, chú đừng đưa con quay về nơi đó, chú cứu con được không, nếu quay về đó con sẽ chết…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...