Edit: Dép
Gần tới cuối kỳ, ngày nào Quý Hoài cũng học tới 2 giờ sáng, hôm nào mệt quá thì ngủ gục ngay trên mặt bàn.
Ngày ngày trôi qua chậm chạp và gian nan, bởi vì nhung nhớ, mỗi giây mỗi phút của một ngày như kéo dài thêm gấp mấy lần.
Cô Thúy vẫn làm cơm đều đặn, làm xong thì đi về. Mỗi ngày Quý Hoài đến lớp rồi về nhà, vô cùng quy luật.
Chú Mặc vẫn ở cục cảnh sát, ngày nào cậu cũng lo chú Mặc sống có tốt hay không. Nhưng cậu luôn có cảm giác chú Mặc đang có dự tính gì đó, dù là luật sư nổi danh nhất Kim Thành, chú Mặc cũng không thèm tiếp chuyện, đã nhiều ngày trôi qua, luật sư Hoắc chỉ có tác dụng truyền tin.
Nhưng chú Mặc đã không muốn nói thì cậu cũng chẳng thể làm gì được, điều này làm cậu thấy rất phiền não, nhưng lại không thể không chấp nhận, chỉ có thể ngồi chờ.
Lần này thi cuối kỳ, Quý Hoài ngồi vị trí đầu tiên của phòng thi thứ nhất, ngồi sau cậu là hạng nhất tiền nhiệm - Châu Tự. Cậu ta nhìn thấy trước mắt mình tự dưng lòi ra thêm một người, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Từ khi Quý Hoài vượt mặt bọn họ với điểm tổng cao ngất ngưởng, cả lớp 11-1 không ai phục, họ luôn cảm thấy Quý Hoài gian lận. Cho nên lần này bọn họ âm thầm tính lật đổ Quý Hoài, trọng trách này giao cho Châu Tự.
Với Châu Tự, kỳ thi lần này là tình thế bắt buộc, cậu ta sẽ không để Quý Hoài vượt mặt lần nữa.
Lần này Trương Vỹ Ý không làm giám thị mà làm giáo viên tuần tra. Lúc gã đi tới phòng thi thứ nhất, sắc mặt trở nên khác thường.
Gã giao trọng trách cho Châu Tự, thậm chí còn lén dạy thêm cho cậu ta, việc này ngoài gã và Châu Tự thì không ai biết.
Quý Hoài viết xong tên mình thì ngẩng đầu lên nhìn Trương Vỹ Ý, sau đó cúi xuống làm bài.
Hai ngày thi cuối kỳ nháy mắt đã trôi qua, Quý Hoài đeo cặp sách về nhà, không biết nên làm gì bây giờ. Nỗi nhớ ngày càng lớn, hương vị nhàn nhạt lưu lại trên gối hay trên quần áo làm sao so được với người thật chân chính, những thứ ấy chỉ có thể tạm thời giải cơn khát tương tư mà thôi.
Hôm đó, cậu nhận được một cuộc gọi số lạ, bất ngờ làm sao, Hạ phu nhân gọi tới.
"Quý Hoài, cô tới cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho Giang Tử Mặc, cháu có đi cùng không?" Hạ phu nhân cười hỏi.
"Thật ạ?" Quý Hoài kích động.
"Ừ, cô nghĩ là gọi cháu cùng đi cùng thì hơn."
"Cảm ơn phu nhân."
Quý Hoài theo Hạ phu nhân đi xe tới cục cảnh sát, lúc cậu lên xe, phát hiện ra trên xe còn có một người đàn ông mặc quân phục.
Hạ phu nhân giới thiệu: "Hạ Phủ Hiên, ba của Viện Viện, theo bối phận của Giang Tử Mặc thì cháu cũng có thể gọi là chú."
"Chú Hạ." Quý Hoài ngoan ngoãn chào hỏi.
Hạ Phủ Hiên có vẻ ngoài rất nghiêm trang, thần sắc lạnh lùng, lưng thẳng tắp, cả người toát ra khí chất cao ngạo của quân nhân.
Hắn đánh giá Quý Hoài một lúc lâu rồi mới gật đầu, Quý Hoài không rõ ý tứ của hắn, Hạ phu nhân bên cạnh thấy thế liền nở nụ cười.
"Lúc trước Phủ Hiên có nghe nói đến cháu nhưng vẫn chưa gặp, hôm nay vừa đúng lúc gặp mặt."
"Chú Hạ là bạn của chú Mặc ạ?"
"Đâu chỉ vậy, bọn họ quen nhau rất nhiều năm rồi."
"Hừ, tôi và Giang Tử Mặc chẳng có giao tình gì hết, chỉ quen nhau mà thôi, chưa tới mức bạn bè." Hạ Phủ Hiên lạnh lùng hừ môt tiếng.
"Em biết, lần này chúng ta chỉ là thấy chuyện bất bình nên mới ra tay thôi chứ gì." Hạ phu nhân nhìn Hạ Phủ Hiên, cười nói.
Hạ Phủ Hiên nhíu mày, "Được rồi, chút nữa tôi đưa em qua đó, tôi không đi vào."
"Được."
Nhà giam cục cảnh sát.
Một gã cảnh sát mở cửa ra, ánh mắt phức tạp nhìn người ngồi trong buồng giam, "Giang Tử Mặc, anh ra đây."
Người nằm trên giường động đậy một chút, sau đó ngồi dậy vươn vai. Hắn không hỏi một câu, như là không quan tâm bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bàn tay phải tái nhợt của hắn quơ tìm cây bâton theo thói quen, nhưng chỉ túm vào khoảng không, hắn nhíu mày, mất tự nhiên thả tay xuống.
Sau khi đi ra, cảnh sát tra tay hắn vào còng, Giang Tử Mặc lắc lắc chiếc còng tay, dây xích va chạm phát ra tiếng leng keng. Gã cảnh sát nghĩ Giang Tử Mặc sẽ chống đối, nhưng Giang Tử Mặc chẳng hề phản kháng, một câu cũng không nói, bước đi trước.
Cảnh sát đưa hắn tới một căn phòng giống như phòng họp, cái bàn dài hình chữ nhật, chung quanh xếp một vòng ghế, đứng ở đầu bàn chính là vị đội trưởng Dương mặt không cảm xúc.
Đội trưởng Dương thấy hắn vào thì lập tức gõ bàn. Người ngồi ở vị trí đầu tiên nói: "Tập đoàn bất động sản Nhạc Hoa đến nộp tiền bảo lãnh Giang Tử Mặc tiên sinh."
Sau đó người thứ hai lên tiếng, "Công ty Trách nhiệm hữu hạn Quản lý Quỹ đầu tư Thái Mỹ đến nộp tiền bảo lãnh."
Người thứ ba, "Tập đoàn Quốc tế Hoa An đến nộp tiền bảo lãnh."
Đến người thứ mười.
Ánh mắt Giang Tử Mặc co rút lại khi thấy Quý Hoài đứng sau Hạ phu nhân. Quý Hoài đeo khẩu trang, mắt nhìn thẳng Giang Tử Mặc.
Giang Tử Mặc không hiểu, kế hoạch của mình hoàn hảo là thế, sao Quý Hoài lại tới đây? Không phải đã bảo em ấy ngoan ngoãn ở nhà chờ mình về sao? Chẳng lẽ tên luật sư kia không truyền lời?
Xem ra tên luật sư mù mờ tình cảm, thiếu tố chất chuyên môn kia không cần thiết phải thuê nữa.
Quý Hoài gắt gao nhìn hắn, mắt không chớp lấy một cái, chốc lát sau hốc mắt dần ướt.
Giang Tử Mặc bất đắc dĩ giãn mày ra, liếc mắt.
Mắt Quý Hoài càng thêm đỏ ửng, cậu cúi gằm mặt xuống, kéo khẩu trang lên che bớt mặt.
Hạ phu nhân cười dịu dàng, giọng nói mềm nhẹ, nhưng không ai dám bỏ ngoài tai lời của cô.
"Hạ gia sẽ đứng ra bảo đảm cho Giang Tử Mặc."
Lông mày của đội trưởng Dương nhíu chặt lại, anh ta đã đoán trước được mục đích tới đây của Hạ phu nhân, nhưng khi Hạ phu nhân nói ra những lời này, anh ta vẫn thấy khiếp sợ.
Sau khi anh ta biết Giang Tử Mặc có năng lực một tay che trời thì đã phải nhìn Giang Tử Mặc với con mắt khác. Nhưng hôm nay, bao nhiêu doanh nhân tầm cỡ và các chủ xí nghiệp lớn đến đảm bảo cho Giang Tử Mặc, thậm chí ngay cả Hạ gia cũng ra tay, đội trưởng Dương biết là mình đã xem thường Giang Tử Mặc rồi.
Giang Tử Mặc, người này đáng sợ không lường được, khiến cho anh cảm thấy kiêng kị. Bị một cảnh sát nhớ thương không phải chuyện hay ho, nhưng thấy vẻ mặt của Giang Tử Mặc thì giống như chẳng sao cả.
Đội trưởng Dương gõ bàn, nói: "Giang Tử Mặc bị tình nghi là hung thủ giết người, chứng cứ vô cùng xác thực, đây là chuyện không thể chối cãi. Cảnh sát sẽ dùng những bằng chứng này để tố tụng trước tòa."
Hạ phu nhân cười nói: "Đội trưởng Dương, theo tôi được biết, cảnh sát phát hiện 2 loại vết thương do 2 hung khí khác nhau gây ra trên người Triệu Hàng, một loại là con dao đã tìm thấy ở chỗ Giang Tử Mặc, vậy cái còn lại đâu?"
"Chúng tôi đã tìm ra rồi, vứt ở một cái rãnh nước phía sau núi."
Hạ phu nhân gật đầu, như đã sớm liệu trước, cô nói: "Nhưng trên đó không có dấu vân tay đúng không? Một hung khí có vân tay, một cái lại không có, cảnh sát vẫn còn nghi vấn điểm này đúng chứ?"
Điều Hạ phu nhân nói là thật, đội trưởng Dương không thể cãi lại.
"Mười công ty và gia tộc chúng tôi đứng ra đảm bảo cho Giang Tử Mặc tiên sinh, cũng là vì tin tưởng nhân phẩm của Giang Tử Mặc tiên sinh. Vả lại, căn cứ theo chứng cứ mà phía quý cục đưa ra, vẫn chưa thể xác định ai là hung thủ."
Đội trưởng Dương không muốn thả người, một đám người cứ giằng co mãi trong phòng họp. Quý Hoài hơi sốt ruột, Giang Tử Mặc lại rất bình thản, giống như không phải người ta đang thảo luận chuyện của hắn vậy.
Chẳng mấy chốc sau, cục trưởng cục cảnh sát thành phố Kim Thành có mặt. Ông đã biết ngọn nguồn sự việc, cho nên lúc đi vào thì chào hỏi với Hạ phu nhân xong mới tủm tỉm nói: "Phía cảnh sát có quy trình và nghiệp vụ phá án riêng, mong các vị hiểu cho. Nhưng mà, trước mắt phía chúng tôi muốn điều tra một số manh mối mấu chốt, để không đánh rắn động cỏ thì tốt hơn là Giang Tử Mặc vẫn nên ở lại cục cảnh sát, chúng tôi sẽ chăm sóc và đảm bảo an toàn cho Giang tiên sinh."
Cục trưởng tủm tỉm cười, giọng điệu hách dịch, một số người ngồi dưới đã bắt đầu nóng nảy, đập bàn đứng dậy lấy khí thế ép người.
Hạ phu nhân vẫn không bất ngờ, cô nói: "Dân chúng bình thường như chúng tôi rất tin tưởng các vị cảnh sát."
Trong lòng cục trưởng âm thầm bồi thêm một câu: Nhưng cô cũng chẳng phải dân chúng bình thường.
"Cho nên, hôm nay tôi muốn cung cấp cho quý cục một số manh mối hữu dụng." Hạ phu nhân lấy ra một cái USB đặt lên bàn.
Video được mở lên, nội dung đương nhiên là cảnh quay hiện trường vụ án sau núi, đội trưởng Dương lập tức đề cao tập trung.
Video đang là buổi tối, nhưng camera hồng ngoại đã chiếu rõ khuôn mặt của từng người.
Trong video, Lục Thất đang kéo lê một người ném ra đất, quanh người có ba con sói, ánh mắt xanh lập lòe nhìn người trên đất.
Lục Thất khoát tay, ba con sói liền bỏ đi. Lục Thất lại dò xem còn thở hay không rồi mới bỏ đi.
Không ngờ, chẳng mấy chốc sau lại xuất hiện một người nữa, gã cẩn thận tới gần người đang nằm trên đất, sau đó rút dao ra hung hăng đâm vài nhát.
Người nằm trên đất tức thì ưỡn người, miệng ồ ạt chảy máu tươi, chốc lát sau đã tắt thở.
Tên hung thủ che mặt, chồm lên dò hơi thở, tất cả mọi người đương nhiên đều biết, người kia chết rồi.
Video phát xong, cả phòng trở nên im lặng như tờ. Một lát sau, đội trưởng Dương mới mở miệng: "Video này ở đâu ra?"
Giang Tử Mặc thản nhiên: "Sau núi toàn là camera, anh muốn video gì tôi cũng có thể cung cấp."
Hạ phu nhân cười, "Chứng cứ đã rất rõ ràng, cho nên trước khi phía cảnh sát hoàn thành điều tra, Giang Tử Mặc nên được bảo lãnh ra ngoài."
Cục trưởng và đội trưởng Dương lúc này mới đành thả Giang Tử Mặc ra.
Giang Tử Mặc đi ra khỏi cục cảnh sát, vừa xoay người đã túm lấy gáy Quý Hoài.
"Đã bảo là ở nhà chờ tôi cơ mà? Sao lại không nghe lời, đến đây làm gì?"
"Chú vẫn không đi ra, nên cháu..."
Giang Tử Mặc chợt kéo khẩu trang của Quý Hoài xuống, nhìn thấy vết thương trên mặt cậu thì sắc mặt trở nên khó coi.
"Mặt làm sao thế này? Ai làm?"
Quý Hoài đeo khẩu trang vì muốn che vết thương, không ngờ lại bị Giang Tử Mặc phát hiện nhanh đến thế. Cậu vô cùng ngoan ngoãn, cúi đầu nói: "Đánh nhau với người ta."
"Ai?"
"Nhưng mà đã đánh trả rồi, bọn họ còn bị thương nặng hơn, thật đấy." Quý Hoài sợ Giang Tử Mặc không tin, cố ý nhấn mạnh.
Ngón tay Giang Tử Mặc vuốt ve trên miệng vết thương, cảm xúc đau lòng giữa hàng mi không thể che giấu được, ngón tay hắn hung hăng ấn xuống miệng vết thương, sau đó nói: "Ngốc không chịu được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...