Edit: Dép
Sau khi tan học, Quý Hoài đụng phải Hoa Cẩm Tú trước cửa sơn trang Hoa gia, cũng không biết vì sao hôm nay cô ta lại về nhà, bình thường toàn trọ ở trường.
"Quý Hoài, mày đứng lại." Hoa Cẩm Tú giận đùng đùng chạy tới, Quý Hoài không thèm nhìn cô ta, đi thẳng vào trong.
"Quý Hoài, mày đừng tưởng mày ngon, cái hạng nhất khối của mày chắc gì đã là thật." Hoa Cẩm Tú thấy Quý Hoài bơ cô ta, liền tức giận vươn tay ra tóm lấy Quý Hoài, Quý Hoài không đề phòng, thiếu chút nữa bị kéo ngã.
Quý Hoài cũng hơi bực, Hoa Cẩm Tú cứ luôn gây phiền toái cho cậu, cậu không thèm chấp, cô ta lại được đằng chân lân đằng đầu.
Ngay cả Quý Hoài cũng không biết, trước kia cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ biết né tránh, căn bản sẽ không đối mặt với Hoa Cẩm Tú.
"Không phải nhất khối, mà là nhất thành phố." Quý Hoài bỏ tay Hoa Cẩm Tú ra, thản nhiên nói.
Hoa Cẩm Tú tức giận phập phồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày chẳng qua là dựa vào chú Mặc thôi, chú ấy chơi mày đủ rồi thì mày còn vốn liếng gì mà lên mặt."
Quý Hoài giận tái mặt, lạnh lùng nhìn cô ta. Hoa Cẩm Tú châm chọc nở nụ cười: "Mày đúng là giống mẹ mày y như đúc, dựa vào đàn ông để trèo cao."
"Bốp!" Quý Hoài hung hăng tát cô ta một phát, âm thanh chát chúa vang lên, Hoa Cẩm Tú nửa ngày cũng chưa kịp phản ứng lại.
"Hoa Cẩm Tú, nếu về sau chị còn dám nói như thế, chị cứ nói lần nào tôi đánh lần đó." Quý Hoài bình tĩnh, gằn từng chữ một.
"Quý Hoài! Mày điên rồi! Mày dám tát tao? Tao phải xé xác mày!" Hoa Cẩm Tú trợn mắt, tức giận lao thẳng vào Quý Hoài, túm lấy quần áo của cậu như một mụ điên. Quý Hoài cau mày muốn đẩy cô ta ra, lại bị cô ta vung tay tát trúng mắt.
Trong nháy mắt, cậu đau tới mức không mở nổi mắt, cơn đau đớn dữ dội dần dâng lên từ chỗ rách trong mắt.
"Mày dám tát tao á? Tao phải giết mày! Giết mày!" Tiếng quát tháo đã đánh động tới đám người hầu, bọn họ chạy ra thấy tình huống như vậy liền gọi người Hoa gia ra. Hoa Cẩm Lăng và Hoa Duẫn Hòa cùng đi ra, Hoa Cẩm Lăng vừa định can ngăn, Hoa Duẫn Hòa đã nổi giận đùng đùng xông lên. Gã đá một cước, Quý Hoài ngã văng ra, sau đó gã xoay qua hỏi Hoa Cẩm Tú có bị thương ở đâu không.
Tóc tai Hoa Cẩm Tú tán loạn, khóc đỏ cả mắt, nhìn thấy Hoa Duẫn Hòa thì càng khóc lớn, "Chú hai, Quý Hoài tát cháu, nó đánh vào mặt cháu, hu hu..."
Sắc mặt Hoa Duẫn Hòa trầm xuống, vừa nhỏ giọng an ủi Hoa Cẩm Tú, vừa trừng mắt nhìn Quý Hoài, ánh mắt như thể muốn phanh thây cậu ngay lập tức.
Hoa Cẩm Lăng thấy Quý Hoài nằm trên đất vẫn chưa đứng lên thì chạy tới kéo Quý Hoài dậy, "Quý Hoài, cậu có sao không?"
Quý Hoài ngẩng đầu, mắt phải cậu không mở ra được, có tơ máu chảy xuống. Hoa Cẩm Lăng cảm thấy to chuyện rồi. Trước kia nếu xảy ra tình huống này, anh ta có thể hùa theo Hoa gia giáo huấn Quý Hoài dăm câu, nhưng bây giờ đã khác. Quý Hoài thành ra thế này, bọn họ biết ăn nói ra sao với chú Mặc đây?
"Cẩm Lăng, kéo thằng nhãi này vào trong, hôm nay chú phải lột da nó." Hoa Cẩm Tú gục trên vai Hoa Duẫn Hòa khóc không ngừng, Hoa Duẫn Hòa xót cả lòng, nếu không phải lúc này Hoa Cẩm Tú đang khóc trong lòng gã, gã đã sớm xé xác Quý Hoài.
"Chú hai, Quý Hoài cũng bị thương không nhẹ."
"Đáng đời nó, nó có gan đánh Cẩm Tú thì phải có gan chịu tội. Cẩm Lăng, mày là anh ruột của Cẩm Tú đấy, em gái mình bị bắt nạt mà mày còn nói giúp người ngoài."
"Chú hai, chuyện này còn chưa rõ ràng..." Quan trọng là phía sau Quý Hoài có Giang Tử Mặc, nếu bọn họ làm Quý Hoài bị thương, bọn họ không hứng chịu nổi cơn thịnh nộ của Giang Tử Mặc.
"Cái gì chưa rõ ràng? Nó tát Cẩm Tú còn gì nữa? Hôm nay không thể tha cho nó được!"
Hoa Cẩm Lăng không khuyên được, hôm nay chỉ có anh ta và Hoa Duẫn Hòa ở Hoa gia, Hoa Duẫn Hòa nhất quyết muốn trừng trị Quý Hoài, cuối cùng, Hoa Duẫn Hòa sai hai tên vệ sĩ kéo Quý Hoài vào Hoa gia.
Mắt phải của Quý Hoài đã sưng đỏ, khóe mắt còn chảy máu, nhìn có chút dọa người. Hoa Duẫn Hòa dỗ dành Hoa Cẩm Tú xong liền muốn trị tội Quý Hoài, nhưng bị Hoa Cẩm Lăng cản lại.
"Chú hai, chú bình tĩnh đi." Hoa Cẩm Lăng túm chặt cánh tay Hoa Duẫn Hòa, nhỏ giọng ghé vào tai gã, "Nếu động vào Quý Hoài, khó ăn nói với chú Mặc bên kia."
"Có gì mà khó ăn nói? Cẩm Tú trước nay được cưng chiều, chưa ai dám đánh nó. Giang Tử Mặc thì ngon lắm à? Bất kể là ai đánh Hoa Cẩm Tú, chú đều tính sổ hết."
Hoa Cẩm Lăng khuyên không được, cứ giằng co mãi với Hoa Duẫn Hòa. Đúng lúc này, Giang Tử Mặc từ ngoài cửa tiến vào.
"Ai muốn đánh người của tôi?"
Hoa Cẩm Lăng biến sắc, vội kéo Hoa Duẫn Hòa lại. Hoa Duẫn Hòa nhìn thấy Giang Tử Mặc thì khựng lại một chút, sau đó gã nhớ tới chuyện Hoa Cẩm Tú bị Quý Hoài tát, lại nóng máu.
"Là tôi đấy, hôm nay Quý Hoài đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi cửa."
Giang Tử Mặc cười mỉa một tiếng, cúi đầu nhìn Quý Hoài, khi nhìn thấy bên mắt bị thương của cậu, mặt hắn trầm xuống, "Ai đánh?"
Hoa Cẩm Tú run rẩy, nước mắt đọng trên mi không dám rớt xuống. Hoa Cẩm Lăng cố giải thích: "Hai đứa nhỏ đánh nhau, không cẩn thận bị thương."
Quý Hoài lấy tay bịt mắt phải lại, đỡ tường đứng lên, lúc cậu nhìn thấy Giang Tử Mặc thì lòng bình tĩnh trở lại, đau đớn trong mắt như ngày càng sâu hơn, cậu há miệng thở hổn hển, ứa nước mắt.
Tức thì, ánh mắt Giang Tử Mặc trở nên rét lạnh, hắn nhìn Hoa Cẩm Tú, Hoa Cẩm Tú sợ tới mức trốn phía sau Hoa Duẫn Hòa, Hoa Duẫn Hòa nuốt nước miếng, "Là do Quý Hoài tát trước, Cẩm Tú chỉ tát trả một cái thôi."
"Nhẹ tay đấy." Giang Tử Mặc cười lạnh, "Nếu là tôi, tôi sẽ móc mắt nó ra luôn."
Hoa Cẩm Tú và Hoa Duẫn Hòa khiếp sợ, lửa giận đã nguôi, giờ mới thấy sợ. Giang Tử Mặc nếu đã giận lên thì chuyện gì cũng dám làm. Hoa Duẫn Hòa nhớ tới lúc gã tận mắt chứng kiến Giang Tử Mặc ra tay móc sống một con mắt của người ta.
Cảnh tượng ấy vẫn còn in hằn trong tâm trí gã, Giang Tử Mặc thật sự có thể làm như vậy. Hoa Duẫn Hòa nghĩ mà sợ, gã cố bình tĩnh nói: "Cẩm Tú không cố ý đâu, trẻ con đánh nhau khó tránh khỏi..."
"Chú hai." Hoa Cẩm Tú yếu ớt kêu Hoa Duẫn Hòa, Hoa Duẫn Hòa lại không có cách nào nói đỡ cho Hoa Cẩm Tú, bây giờ gã chỉ có thể cố gắng bảo vệ Hoa Cẩm Tú, bảo vệ con mắt của Hoa Cẩm Tú.
"Động đến đứa nhỏ nhà tôi là không được." Giang Tử Mặc lạnh giọng nói, "Hoa Cẩm Tú, ra đây."
Hoa Cẩm Tú run bần bật, túm áo Hoa Duẫn Hòa, không dám buông ra.
"Chú Mặc, việc này là do Hoa Cẩm Tú sai, nhưng mắt của Quý Hoài phải mau đưa tới bệnh viện khám đã, không thể chậm trễ." Hoa Cẩm Lăng nói.
Giang Tử Mặc chuyển sang nhìn Quý Hoài, thấy mắt phải của cậu toàn là máu, liền hừ lạnh nột tiếng, tạm thời bỏ lỡ cơ hội thanh toán Hoa Cẩm Tú. Giang Tử Mặc đưa cây bâton cho Lục Thất đứng ở phía sau, đi qua bế Quý Hoài lên, lạnh giọng nói: "Tới bệnh viện."
Lục Thất chạy ra ngoài trước lái xe về, Giang Tử Mặc bế cậu ngồi vào trong xe, xe lập tức khởi động. Hoa Cẩm Lăng vốn định cùng đi nhưng bị Lục Thất cản lại.
Hoa Cẩm Lăng thở dài quay vào, thấy Hoa Cẩm Tú ngồi khóc trên sofa, Hoa Duẫn Hòa đang ngồi cạnh dỗ dành. Anh ta vốn định mắng em gái vài câu rằng bớt trêu chọc Quý Hoài thôi, nhưng thấy Hoa Cẩm Tú khóc tội quá nên đau lòng, thở dài không nói nữa.
"Cẩm Tú đừng khóc, để chú xem mặt nào, có bị thương nặng không, có cần bôi thuốc không?" Hoa Duẫn Hòa sốt sắng an ủi, Hoa Cẩm Lăng muốn chen vào một cậu cũng không được.
Từ lúc Hoa Cẩm Tú được sinh ra, Hoa Duẫn Hòa rất thích người cháu gái này, thậm chí gã còn cưng chiều Hoa Cẩm Tú hơn cả cha ruột cô ta là Hoa Duẫn Giang. Cho nên mấy năm nay, Hoa Cẩm Tú và Hoa Duẫn Hòa như cha con ruột thịt, trái lại, Hoa Cẩm Tú không thân thiết với Hoa Duẫn Giang lắm.
Hoa Cẩm Lăng thấy cứ sai sai, từng trò chuyện với Hoa Cẩm Tú về vấn đề này nhưng Hoa Cẩm Tú cứ gạt đi. Ở Hoa gia, người thật lòng thật dạ cưng chiều Hoa Cẩm Tú chính là Hoa Duẫn Hòa. Nếu Hoa Cẩm Tú chịu ủy khuất gì thì sẽ nói với Hoa Duẫn Hòa, Hoa Duẫn Hòa sẽ đáp ứng mọi nguyện vọng.
Hoa Cẩm Lăng thở dài, từ lễ mừng thọ, Hoa Chính Diệu đã lâm bệnh nặng, bảo là bị trúng độc, Hoa Chính Diệu tức giận muốn tra xét nhưng chẳng tra ra cái gì. Khoảng thời gian này Hoa Chính Diệu luôn bị các loại bệnh vặt quấn thân, lần này lại phải nằm viện một tuần.
Hoa Cẩm Lăng hiểu ý định của Hoa Chính Diệu, hai thằng con trai của Hoa gia, Hoa Duẫn Giang và Hoa Duẫn Hòa đều chẳng có thủ đoạn gì mới mẻ, Hoa thị nằm trong tay bọn họ coi như ổn định nhưng không phát triển được. Nhưng Hoa Cẩm Lăng thì khác, đầu óc anh ta linh hoạt, năng lực xử lý công việc rất mạnh, Hoa Chính Diệu thấy được hy vọng trên người anh ta, cho nên mới đặc biệt bồi dưỡng.
Bởi vậy mà Hoa Chính Diệu không thể xảy ra chuyện vào lúc này, vào thời điểm nước sôi lửa bỏng khi mà Hoa Cẩm Lăng vẫn còn phải học vài năm nữa, Hoa Chính Diệu phải cố gượng thân dậy.
Giang Tử Mặc đỡ thắt lưng Quý Hoài, ôm cậu vào trong ngực, cúi đầu nhìn cậu. Mắt sưng tấy, lông mi dài cong cong cứ luôn run rẩy vì đau, máu chảy ra từ khóe mắt đã khô lại. Ánh mắt hắn híp lại, cảm thấy vừa đau lòng lại vừa tức giận.
Đau thì Quý Hoài đành chịu, nhưng tức nhất là cậu bị thương ngay dưới mí mắt hắn. Hắn mím môi lại, tự giận bản thân mình.
Bầu không khí trong xe như lắng đọng, Lục Thất im lặng lái xe, không dám quay đầu lại nhìn.
Quý Hoài nhúc nhích một chút, mở hờ mắt trái ra nhìn Giang Tử Mặc. Giang Tử Mặc vẫn còn đang nổi giận, thấy cậu đang nhìn mình thì lập tức lửa giận lại bùng cháy.
"Sao lại ngốc như vậy! Một đứa con gái cũng không đánh lại! Đã không đánh lại còn không biết chạy đi sao? Đứng đó chờ người ta đánh chắc!"
Quý Hoài chớp chớp mắt trái, ở đâu dạy con trai đánh con gái chứ. Huống hồ cậu đã tát cô ta một cái rồi còn gì? Sau đó cô ta nổi điên, cậu không tránh kịp nên mới bị thương.
Giang Tử Mặc thấy cậu để ngoài tai liền trừng mắt liếc nhìn cậu, Quý Hoài lập tức gật gật đầu. Vừa động đậy một chút lại động tới vết thương trên mắt, đau tới mức cậu kêu thành tiếng.
"Đừng có động đậy! Chưa từng thấy ai ngu ngốc đến vậy!" Mắt Giang Tử Mặc tóe lửa, Quý Hoài không dám chen vào, liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Quý Hoài thấy Giang Tử Mặc vẫn còn giận thì hơi luống cuống, ánh mắt lanh lợi của cậu đảo qua đảo lại, thầm thì: "Chú Mặc, mắt cháu hơi đau."
Giang Tử Mặc hít sâu một hơi áp chế cơn giận, nhưng giọng nói vẫn còn lộ ra bực tức, "Lái xe nhanh lên! Sao lái chậm như rùa thế!"
Lục Thất run rẩy, không dám oán giận không dám lên tiếng, tăng tốc độ chạy xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...