Edit: Dép
Người hầu đưa Quý Hoài về phòng, vẫn là căn phòng đời trước cậu ở, căn phòng góc trong của lầu hai. Đó vốn là nhà kho, giờ đổi thành phòng của Quý Hoài.
Quý Hoài đóng cửa lại, lết tới bên giường mới xụi lơ đổ người xuống. Hôm nay cứ như là nằm mơ, tất cả lại bắt đầu một lần nữa. Cả ngày cậu lo lắng sợ hãi, cố gồng gánh tới bây giờ là cực hạn, mệt mỏi rũ rượi kéo tới bao trùm lấy cậu.
Cậu mệt tới mức chẳng buồn động đậy, cậu nhắm mắt lại, nghĩ: Cậu không muốn về Hoa gia nhưng cuối cùng vẫn phải về, đời trước cậu cố lấy lòng người Hoa gia, hy vọng mình có thể hòa nhập, để ông nội thừa nhận cậu, để ông cười với cậu một cái, nhưng đến chết cậu vẫn không làm được.
Đời này, cậu chẳng muốn gì hết, chờ sau khi cậu trưởng thành sẽ rời khỏi Hoa gia, không bao giờ...quay lại nữa.
Ôm ý nghĩ như vậy đi vào giấc ngủ, nửa đêm cậu lại nằm mơ, trong mơ là biển lửa ngút trời thiêu cháy rụi thân thể cậu.
Nóng quá, đau quá...
Cậu nhìn gương mặt tươi cười của Hoa Cẩm Tú bên ngoài biển lửa, bên cạnh cô ta là một người đàn ông nho nhã anh tuấn.
"Hoa Chi, mày đừng có tơ tưởng Hạ Dật nữa, anh ấy là của tao, ngay từ đầu anh ấy đã thích tao rồi, mày chẳng qua chỉ là..." Hoa Cẩm Tú cuốn một lọn tóc quanh ngón tay, cười cợt, "Một thứ đồ chơi mà thôi, mày còn tưởng là thật."
"Mày thì có thân phận gì mà dám mơ mộng Hạ Dật sẽ thích mày, mày quên rồi sao, ông nội bảo mày đi hầu hạ Abbott, mày cũng sẽ coi như là có liên quan tới chuyện làm ăn của nhà tao, ông nội có lẽ sẽ nhìn mày với con mắt khác đấy."
Trong cơn mơ, sắc mặt Quý Hoài tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, cậu thoáng nhìn qua phía Hạ Dật, " Cho nên tất cả đều là lừa gạt tôi đúng không? Tất cả đều là giả dối đúng không? Rốt cuộc tôi chỉ là một trò cười."
"A, bây giờ mày mới biết à, chú ba bỏ mày lại đây rồi mặc kệ mày, mày còn tưởng chú ba là ba mày thật sao, ha ha ha, ông nội giữ mày lại chẳng qua là để chú ba quay về, mày nhiệt tình xun xoe lấy lòng như thế, bọn tao ấy mà, đều nhìn ra hết."
Nhìn cậu giống như một tên hề, vụng về ngu ngốc la liếm lấy lòng, thậm chí tất cả mọi người không ai thừa nhận cậu là người Hoa gia, chỉ lúc nào cần tới cậu mới vẫy vẫy tay gọi cậu tới.
Hứa hôn với Trương gia cũng vậy, vụ giao dịch làm ăn với Abbott cũng vậy. Cậu không phải một món đồ, nhưng tất cả mọi người lại xem cậu như là một thứ đồ vẫy tay là đến, xua tay liền đi.
Quý Hoài cúi đầu cười, tiếng cười như phát điên lại có chút chua xót. Hoa Cẩm Tú nhìn Hoa Chi đã chật vật đến độ này mà vẫn xinh đẹp như trước, không khỏi dấy lên ghen tỵ.
Nhưng mà dù bộ dạng có xinh đẹp thế nào đi nữa thì vẫn chỉ là phường thấp hèn bại hoại, cha không quan tâm, Hoa gia cũng bỏ mặc. Tồn tại như một trò cười, một ngày nào đó mà biến mất thì cũng chẳng còn lại gì.
Hoa Cẩm Tú sai người phía sau trói Hoa Chi lại, cô ả còn muốn đưa cậu tới chỗ ngài Abbott. Hoa Chi liều chết giãy giụa làm dây trói tay tuột ra, cậu chạy vào phòng bếp, đem cả thùng dầu đổ ụp lên người mình. Cậu cầm chiếc bật lửa, run rẩy uy hiếp, "Đừng tới đây, đừng tới đây."
Hoa Cẩm Tú cười khinh, "Tao khuyên mày ngoan ngoãn một chút đi, ngài Abbott giờ không cần thanh danh của mày nữa, chỉ thích cái bản mặt mày thôi, chờ đến khi mày lấy lòng được ngài Abbott, ông nội sẽ cho tên mày vào gia phả, chuyện nhảm người ta đồn đại bên ngoài cũng sẽ giúp mày xử lý hết."
"Gia phả? Ha." Hoa Chi cười, cười càng lúc càng lớn, "Vào gia phả thì sao, tôi không phải người Hoa gia. Các người... các người còn muốn đùa giỡn tôi tới khi nào?"
Hoa Cẩm Tú nhíu mày. Hoa Chi chậm rãi tiến lại gần cô ả, dầu theo ống quần nhỏ giọt xuống nền, Hoa Cẩm Tú cả kinh, lui nhanh về phía sau, khi lui đến cạnh cửa mới cau mày nói: "Hoa Chi, mày biết mày nên làm gì mà, hôm nay tao chỉ nghe theo lời ông nội nên tới thôi..."
"Ông nội? Thế thì sao, tôi chẳng muốn gặp ai trong số các người, nhìn thấy các người... tôi khó chịu." Hoa Chi đau lòng cùng cực, mỗi lần hô hấp đều nghẹn ngào khó thở.
"Tôi vĩnh viễn không muốn gặp lại các người." Hoa Chi ném bật lửa xuống nền, ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, dọc theo ống quần bò lên thân thể Hoa Chi.
Hạ Dật chờ bên ngoài, thấy thế chạy vọt lên kéo Hoa Cẩm Tú ra ngoài, lửa theo dầu lan nhanh tới bộ sofa vải, sau đó càng không thể cứu vãn.
Hoa Chi đau đến mức không nhìn thấy gì nữa, ánh lửa ngút trời là màu sắc cuối cùng cậu nhìn thấy. Cậu cũng không thấy đau đớn, so với sự đối đãi mỗi ngày ở Hoa gia, thế này chẳng là gì cả.
Bởi vì cậu biết, cậu sẽ không bao giờ gặp lại những người đó nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...