Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Edit: anh Dờ

Lúc Hạ phu nhân tới, Quý Hoài và Lục Thất vừa lấy khẩu cung xong. Bên trong đã cháy rụi, cảnh sát kéo dây cách ly không cho ai đi vào, Quý Hoài đi vòng vòng xung quanh căn nhà, Lục Thất thì theo sau.

Hạ phu nhân thấy bọn họ thì ánh mắt đỏ lên, trước đó cô và Hạ Phủ Hiên đã tìm cảnh sát tìm hiểu tình huống, cảnh sát đương nhiên biết Hạ thiếu tướng, thấy hắn vào hiện trường thì không ngăn cản.

Đội trưởng Dương cho người dọn dẹp hiện trường, Hạ Phủ Hiên nhìn quanh bốn phía, sau đó ngồi xổm xuống lật vải trắng đắp thi thể ra nhìn.

Hạ phu nhân sốt ruột hỏi: "Thế nào?"

Hạ Phủ Hiên quan sát một lát rồi lắc đầu, Hạ phu nhân thở phào nhẹ nhõm nói: "Phái người tìm xung quanh, hai người sống sờ sờ, nếu có bị thương thì càng không thể chạy xa."

"Ừm." Hạ Phủ Hiên gật đầu.

Đội trưởng Dương thấy thế khó hiểu hỏi: "Có thể nhìn ra là ai không?"

Hạ Phủ Hiên đáp: "Không phải Tử Mặc, hình dạng khung xương không đúng."

"Đội trưởng Dương, chúng tôi tìm được cái này." Một gã cảnh sát trẻ tuổi cầm con dao gấp tới, Hạ Phủ Hiên vừa thấy thì khựng lại.

Hạ phu nhân nhíu mày: "Đây là quà sinh nhật anh tặng cậu ấy."

Hạ Phủ Hiên và Hạ phu nhân liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu lo lắng.

Hạ phu nhân bước ra ngoài, thấy Quý Hoài đang đi vòng vòng, Hạ phu nhân thở dài nói: "Em đi xem thằng nhóc."

Lục Thất thấy Hạ phu nhân đến thì dừng bước, "Hạ phu nhân."

Quý Hoài vẫn còn đang đi, Lục Thất lo lắng nhìn cậu, sau đó nói với Hạ phu nhân: "Hạ phu nhân, Quý Hoài như vậy... Tôi cũng không biết khuyên nhủ thế nào nữa."

"Để tôi xem." Hạ phu nhân đuổi theo Quý Hoài, cô vốn tưởng cậu sẽ rất đau khổ, nào ngờ ngoại trừ sắc mặt rất xấu, ánh mắt Quý Hoài vô cùng tỉnh táo.


"Hạ phu nhân." Quý Hoài khàn giọng chào một tiếng.

Hạ phu nhân nói: "Bên trong có một thi thể, Phủ Hiên nói không phải là Tử Mặc, cũng không phải là Văn Bân."

Quý Hoài run rẩy lông mi, dừng lại một lúc lâu rồi mới đáp, "Ừm, cháu biết."

"Chỉ cần người không xảy ra chuyện, những chuyện khác đều không đáng nhắc tới. Cháu là đứa trẻ ngoan, Tử Mặc giờ không ở đây, cháu phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt."

"Cháu biết mà." Quý Hoài gật gật đầu, "Cháu chỉ muốn làm mình tỉnh táo hơn một chút."

Vừa rồi sau khi khóc một trận, cậu cố gắng đè xuống tâm trạng đau xót, sau đó dần bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ là thế, cậu không thể lờ đi được, chỉ có thể đi hết vòng này tới vòng khác, đi qua những nơi chú Mặc đã từng ở đó trong ký ức để khiến bản thân bình tĩnh lại.

Hạ phu nhân bảo Quý Hoài về ở nhà cô, Quý Hoài không đồng ý, cậu muốn thuê phòng khách sạn để thăm dò tin tức về chú Mặc, Lục Thất cũng không đồng ý, cuối cùng Lục Thất kéo Quý Hoài tới căn hộ của anh.

Lục Thất thu dọn giường để Quý Hoài ngủ, Quý Hoài ngồi ở sofa cầm chén nước lạnh ngắt, lắc đầu, "Em không ngủ được."

"Không ngủ được cũng phải nghỉ ngơi, bây giờ bốn giờ, sắp sáng mất rồi."

Quý Hoài vẫn bất động, Lục Thất ngồi xuống đối diện cậu, vừa ngồi xuống mới thấy toàn thân rệu rã, rõ ràng là mệt chết đi được nhưng anh cũng như Quý Hoài, không ngủ được.

Hai người ngồi thật lâu, chân trời dần hửng sáng, mặt trời ló rạng, Lục Thất mới giật mình nhận ra toàn thân cứng nhắc, xương cốt kêu răng rắc.

"Hoài thiếu gia?" Anh thấy Quý Hoài vẫn ngồi bất động như thế, lo lắng gọi.

Quý Hoài run lên như bỗng dưng bừng tỉnh, mê mang nhìn anh, một lúc lâu sau ánh mắt cậu mới hồi thần, cứng nhắc nhìn đồng hồ trên tường.

"Sáu giờ." Cậu nói.

Lục Thất lắc đầu ép mình tỉnh táo, nhìn Quý Hoài nói: "Cậu muốn ăn gì để anh đi mua."


Quý Hoài trắng bệch cả mặt, lạnh lẽo không còn sắc máu, Lục Thất lo lắng không thôi, lại không để ý rằng chính mình cũng mang sắc mặt như thế.

Quý Hoài đứng lên, cứng đờ đi ra ngoài: "Em đi với anh."

Mua đồ ăn sáng về rồi hai người lại ngồi im lặng.

Đồng hồ quay hết vòng này tới vòng khác, thời gian như bị kéo dài, tiếng tích tắc của đồng hồ khiến người ta hoảng hốt.

Bọn họ ngồi im lặng hai tiếng, Quý Hoài bỗng dưng nói: "Trên lưng bị đâm một dao đúng không?"

Lục Thất một lúc sau mới phản ứng lại, gật gật đầu.

"Đầu thì sao?" Quý Hoài nhớ Lục Thất đã nói khi lấy khẩu cung rằng chú Mặc lăn từ lầu hai xuống, đầu đụng vào tường.

Lục Thất tự trách nói: "Lúc Văn Bân kéo anh ra, anh chỉ thấy thiếu gia ngã xuông từ trên lầu..." Lúc ấy bốn phía chìm trong biển lửa, năm tên áo đen đuổi theo, Vương Văn Bân trúng hai dao, còn thiếu gia bị đâm một dao.

Thiếu gia quát kêu Vương Văn Bân dẫn anh ra ngoài trước, Vương Văn Bân chần chừ một lát rồi vác Lục Thất chạy ra. Anh giãy giụa: "Thiếu gia còn ở trong, anh không thể đi!"

Vương Văn Bân kìm lại hai tay anh, vác Lục Thất chạy vào rừng cây, "Anh đi ra ngoài gọi người lại đây."

"Anh không đi." Lục Thất biết mấy người kia đều cầm dao, mà cả thiếu gia và Vương Văn Bân đều bị thương, không đợi nổi cứu viện. Vương Văn Bân đè anh lại không cho anh giãy giụa, đám cháy phía sau đã cháy lên tận nóc nhà, cắn nuốt mọi thứ.

Vương Văn Bân thâm sâu nhìn anh, Lục Thất sốt ruột vì thiếu gia còn ở trong, suýt chứ nữa thì đánh nhau với Vương Văn Bân.

Vương Văn Bân nhìn anh thở dài: "Tôi sẽ vào cứu lão đại, anh ở ngoài này đợi." Lục Thất nổi giận ngắt lời cậu: "Cậu đi vào thì làm được gì? Không muốn sống nữa sao!?"

Vương Văn Bân che miệng anh lại, Lục Thất "ưm ưm" kêu không ra tiếng. Vương Văn Bân lại gần, Lục Thất ngửi thấy mùi máu từ người cậu.


Vương Văn Bân lại thở dài: "Anh Thất, anh không cần trốn em, em đã buông tay rồi. Nếu... nếu còn sống, em cũng sẽ không gặp anh nữa."

Lục Thất khiếp sợ nhìn cậu, dùng ánh mắt bảo Vương Văn Bân buông tay ra. Anh bị bưng kín miệng, hai tay cũng bị khóa. Vương Văn Bân đè anh xuống đất, ngồi xuống nhìn Lục Thất.

"Anh Thất." Cậu dừng lại một chút, câu tiếp theo lại không nói ra, dường như là không cần phải nói nữa. Cậu ghé vào bàn tay đang bịt miệng Lục Thất của mình, đặt một nụ hôn lên đó. Sau bàn tay cậu chính là đôi môi của anh.

Lục Thất còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị Vương Văn Bân đánh ngất, lúc tỉnh lại thì thấy căn nhà đã cháy rụi, cảnh sát ùn ùn kéo đến.

Anh không dám nghĩ sau khi Vương Văn Bân trở lại trong nhà đã xảy ra chuyên gì, thiếu gia xảy ra chuyện gì. Lúc ấy anh không thể làm gì, bây giờ cũng không thể làm gì.

Quý Hoài im lặng một lúc lâu, đứng lên nói: "Em tới cục cảnh sát hỏi vài chuyện."

"Anh đi cùng cậu." Lục Thất nói.

Chưa ra khỏi nhà, bọn họ đã nhận được điện thoại của đội trưởng Dương kêu đến cục cảnh sát một chuyến. Quý Hoài nghĩ vụ án có tiến triển, vội vàng cùng Lục Thất chạy tới.

Nhưng khi tới thì bọn họ bị tách ra hai phòng khác nhau, ngồi trước mặt cậu là đội trưởng Dương.

"Chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi cậu, cậu có biết người này không?" Đội tưởng Dương cầm ảnh chụp hỏi cậu, Quý Hoài lắc đầu.

Ảnh chụp một người đàn ông tầm ba mươi bốn mươi tuổi, đầu hói mũi khoằm, bởi vì cúi đầu trừng mắt nên nhìn có vẻ rất hung dữ.

Đội trưởng Dương buông ảnh chụp xuống, hai tay đan vào nhau để trên bàn, sau đó nhìn Quý Hoài nói: "Người này phóng hỏa ở Hoa gia, cậu không biết cũng không sao, nhưng cậu hẳn là quen Hoa Cẩm Tú chứ?"

Quý Hoài lạnh giọng đáp: "Quen, nhưng thế thì sao?"

"Đương nhiên là có sao đấy, Hoa Cẩm Tú đêm qua bị bỏng nặng trong đám cháy, đã khẩn cấp đưa đi bệnh viện, sáng nay vừa tắt thở."

Đồng tử Quý Hoài co rụt, cậu không kịp phản ứng, Hoa Cẩm Tú cứ như vậy mà chết rồi?

"Hoa Cẩm Tú có thù oán với cậu, nhiều lần gây sự với cậu trước mặt người khác, hơn nữa bạn trai cô ấy còn đã từng đánh cậu, cậu còn nhớ rõ chứ?" Đội trưởng Dương tiếp tục nói: "Huống hồ chuyện Tề Nguyệt là mẹ Hoa Cẩm Tú rời khỏi Hoa gia cũng có bàn tay của "các cậu" nhúng vào." Anh ta nhấn mạnh hai chữ.

Quý Hoài bực dọc nhíu mày: "Anh nghi ngờ tôi chủ mưu phóng hỏa? Nghi ngờ tôi tìm người tới phóng hỏa khiến Hoa Cẩm Tú phải chết?" Quý Hoài chỉ chỉ người trong tấm ảnh.

"Không phải hoài nghi mà là khẳng định, tên này đã thừa nhận rồi." Đội trưởng Dương nói.


Quý Hoài lạnh giọng phản bác: "Không thể nào, tôi không làm."

Đội trưởng Dương tựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, Quý Hoài bình tĩnh nhìn lại không hề sợ sệt.

Đột nhiên, đội trưởng Dương nở nụ cười: "Tôi biết không phải cậu, tên này thừa nhận là không phải cậu làm."

Quý Hoài vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại bắt đầu cảnh giác, sắc mặt còn lạnh hơn khi nãy, lạnh lùng nhìn anh ta: "Cũng không phải chú Mặc, không thể là anh ấy."

"Hoa Cẩm Tú có thù oán với cậu, thế là hắn báo thù cho cậu, cũng không phải lần đầu hắn làm như vậy."

Quý Hoài ép chính mình phải bình tĩnh, bây giờ còn chưa biết tin tức về chú Mặc, cậu không thể để chú Mặc phải gánh oan.

Cậu siết lòng bàn tay nói: "Đội trưởng Dương đang ăn ốc nói mò hay là phá án vậy? Đây cũng không phải lần đầu anh vô duyên vô cớ nghi ngờ chú Mặc, chẳng lẽ lúc ở học viện cảnh sát anh không học rằng cảnh sát không được cứng nhắc rập khuôn sao?"

Đội trưởng Dương cười nói: "Một năm trước gặp cậu đâu thấy cậu mồm mép như thế này."

Quý Hoài hừ một tiếng không nói chuyện, đội trưởng Dương cười, đứng lên mở cửa: "Tâm sự với cậu tý thôi, cảnh sát sẽ không bắt oan người."

"Hy vọng là thế." Quý Hoài đứng lên đi ra cửa.

Lục Thất đã ra từ trước, sắc mặt cũng rất xấu, đại khái là bị hỏi y như Quý Hoài.

Lục Thất bực dọc: "Hoa Cẩm Tú đã chết thì liên quan gì đến thiếu gia, Hoa gia xảy ra chuyện gì cũng tính hết tội lên đầu thiếu gia sao?"

Quý Hoài không nói gì, bình tĩnh đi về phía trước, vừa rồi cậu hỏi cảnh sát có tìm được chú Mặc hay không, cảnh sát nói không có manh mối. Bây giờ đầu óc cậu rất hỗn loạn nhưng lại vô cùng tỉnh táo, không có chú Mặc ở đây, cậu không thể không lo nghĩ cẩn thận mọi chuyện.

Đêm qua phòng Hoa Cẩm Tú phát nổ sau đó biệt thự bên này cũng bốc cháy, không thể không liên quan. Đầu tiên là phòng Hoa Cẩm Tú nổ mạnh, Hoa gia bốc cháy, ngay sau đó biệt thự bên này cũng liền bốc cháy, hơn nữa còn có năm tên áo đen lẻn vào. Nếu là Hoa gia làm, vậy sao Hoa Cẩm Tú phải chết? Nếu không phải Hoa gia, vậy thì là ai?

Trừ những việc đó ra, chú Mặc đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì? Vết thương trên người có đau hay không?

"Đi đâu vậy??" Lục Thất thấy Quý Hoài cầm chìa khóa khởi động xe.

Quý Hoài bình tĩnh kéo dây an toàn nói: "Đến bệnh viện xem Hoa Cẩm Tú."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui