Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Việt Băng Ly buồn cười nhìn mấy tên cướp trên cây to, nhất thời không lời
nào để nói, vị tiểu thê tử này không phải ma quỷ bình thường, nhưng có
ác như vậy cũng thú vị. Tung người nhảy xuống ngựa tới trước chân Tô
Vãn, nhìn nàng đem tiền đồng trong túi đổ ra, từng xâu từng xâu, lại
mừng rỡ đếm, cuối cùng vui sướng nhìn Việt Băng Ly: “Vương gia, tổng
cộng là 80 đồng tiền, có thể ăn một bữa tối chứ.”

“Ha ha .... Xem ra Vương phi nương nương hôm nay thu hoạch không nhỏ.” Việt Băng Ly
thẳng thắn cười ra tiếng, mở ra quạt giấy, quan tâm quạt gió cho nương
tử nhà hắn.

Đám sơn tặc cột ở trên cây vừa nghe xưng hô này, càng thêm muốn hộc máu, Vương gia cùng Vương phi cư nhiên tới đây cướp đoạt
của mấy người sơn tặc bọn hắn, ngay cả mấy đồng tiền cũng cầm đi, tưởng
như là bà lớn ... Quá mức đi.

“Có lẽ, các ngươi chình là Việt
vương cùng Việt vương phi, là lỗi của chúng ta trước, quả thật không nên đánh cướp các ngươi. Nhưng các ngươi thân là người hoàng tộc, lại đánh
cưới sơn tắc chúng ta, ngay cả mấy đồng tiền cũng không bỏ qua cho.”
Người đàn ông cầm đầu không sợ chết nhìn Việt Băng Ly nói.

Việt
Băng Ly vừa nghe, kì quái ừ một tiếng, quay đầu nhìn Tô Vãn: “Vãn Vãn,
sơn tặc nói chúng ta không chính nghĩa, thậm chí ngay cả mấy đồng tiền
cũng đánh cướp, làm sao bây giờ?”

Tô Vãn nghe, không vui, đi lên
trước chỉ vào tiểu đệ đệ tên cầm đầu: “Việt vương phi ta chính là như

vậy, người khác dám đánh cướp ta, như vậy bône vương phi nhất định sẽ
đánh cướp trở về, ngươi nếu kêu lên, bổn vương phi ngay cả quần nhỏ của
ngươi cũng cướp đoạt.”

Việt Băng Ly vốn là nhàn nhã ở một bên xem kịch vui, vừa nghe Tô Vãn ngay cả quần nhỏ của người ta cũng cướp, lập
tức tiến lên bắt được bàn tay nhỏ của nàng: “Vương phi nương nương, quần nhỏ này không đáng giá, đi một chút, không rảnh rỗi nói chuyện cùng thứ dân này.”

Tô Vãn a một tiếng, chỉ vào lỗ mũi tên cầm đầu cảnh
cáo: “Chuyện hôm nay, giữ bí mật cho bổn vương phi, danh tiếng của Bổn
vương phi từng chữ từng câu cũng đáng tiền, ngươi muốn nõi lung tung,
Bổn vương phi để cho các ngươi không chỗ dung thân.”

Tên cầm đầu to gan lớn mật phun một cái: “Thân là Vương phi, có gan làm, thì không sợ bị người ta biết. Hừ...”

Tô Vãn nghe nói thế, hoàn toàn không bất định, bỏ ra tay Việt Băng Ly:
“Vương gia, xem ra mấy con nhím này có chút kiêu ngạo, không quá giống
thổ phỉ, vương phủ nhà chúng ta không phải thiếu mấy hộ vệ sao? Mấy cái
này không phải có sẵn sao?”

Việt Băng Ly cũng biết Tô Vãn không
thể nào để mấy nam nhân này tiện nghi này như vậy, hơn nữa có tiện nghi
không phải trả tiền, tháo ra dải lụa, đem áo dài ném đến trên người mấy
nam tử: “Đến Việt vương phủ báo cáo, nói là nộp đơn làm hộ vệ.”

Nam nhân cầm đầu nghe được lời Việt Băng Ly, thoáng nghi hoặc hồi lâu, nhìn về phía Tô Vãn, Vương phi keo kiệt như thế này, tự nhiên lại chiêu bọn
họ làm hộ vệ, trong hồ lô này muốn làm cái gì? Tựa hồ không đúng lắm....


Tô Vãn liếc mắt nhìn thấy ý định của người đàn ông này, đi lên trước,
chuyển một vòng quanh mấy nam nhân: “Trên tay có vết chai, rõ ràng là
cầm binh khí lâu dài tạo thành, nếu Bổn vương phi không có đoán sai, các ngươi là trước đó gây chuyện rồi bị trục xuất khỏi doanh trại đi.”

Khóe miệng Việt Băng Ly vui vẻ sâu hơn, quạt giấy nhẹ lay động, không nên
xem nhẹ thực lực của vị Vương phi này. Mặc dù biết rõ trong Vương phủ,
lại hiểu rõ chuyện trong kinh cùng trong triều. Lúc trước Phó tướng Tử
Đông Doanh bởi vì trong nhà phạm tội mà bị giết, bộ hạ của hắn vẫn trung thành bám theo, cảm thấy hắn bị oan uổng, nhiều người muốn thay vị Phó
tướng này đòi lại công đạo. Ai ngờ trong triều có người đem việc này
hoàn toàn đè ép xuống, hơn nữa đem đám người này trục xuất khỏi doanh
trại, không nghĩ tới bọn hắn đi tới đây làm sơn tặc, thất vọng tột cùng
đối với triều đình đi.

Mấy nam nhân nghe được lời của Tô Vãn, sắc mặt kinh hãi, cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, chặt chẽ dựa vào cùng nhau, tính cảnh giác cực cao. Mặc dù biết mình đánh không thắng Tô Vãn, lại hiện lên tư thái như cũ.

“Việt vương phi, không phải ngươi
muốn nhân cơ hội này giệt khẩu.” Nam nhân dẫn đầu híp cặp mắt lại, thật
chặt khóa ở trên người Tô Vãn, đồng thời quét qua Việt Băng Ly ở sau
lưng. Nghĩ lại, tựa hồ rất không có khả năng.

Tô Vãn nâng lên một vẻ châm biếm: “Diệt khẩu? Bổn vương phi không hỏi chuyện trong triều,
chẳng qua là biết được một chút. Các ngươi có lá gan đánh cướp Bổn vương phi, nghĩ đến cũng có tinh thần can đảm, có hứng thú hay không làm hộ
vệ Việt vương phủ, nhìn các ngươi, ta cùng Việt Vương gia tuyệt đối
không ép người vào chỗ khó.” Dứt lời, Tô Vãn lui tới bên người Việt Bămg Ly, làm bộ muốn nhảy lên ngựa rời đi.


Vậy mà bọn họ lại lập tức
chắn trước ngựa Việt Băng Ly cùng Tô Vãn, nửa người quỳ gối: “Việt
vương, Việt vương phi, mời các ngươi làm chủ cho Phó tướng của chúng ta, hắn tuyệt đối là oan uổng. Hắn trung thành ái quốc, một lòng làm việc
vì triều đình, lại bởi vì kiên trì một chút nguyên tắc, mà gặp phải ...”

Lời còn chưa dứt, Việt Băng Ly lại cứng nhắc cắt đứt: “Bổn vương từ trước
đến nay tính tình đạm bạc, trong triều người nào oan uổng hay không oan
uống cũng không liên quan đến Bổn vương, nếu nguyện ý làm hộ vệ Vương
phủ Bổn vương, Bổn vương tự nhiên hoan nghênh. Nếu còn muốn những chuyện không liên quan kia, như vậy thứ cho Bổn vương không thể thành toàn.”

Đám người xúm lại, châu đầu ghé tai.

Tô Vãn cười nhẹ lên tiếng: “Phu quân, chàng cảm thấy bọn họ sẽ thuần phục hướng về chúng ta sao?”

“Thuần phục cũng không phù hợp quy tắc dùng, cũng không có ngại. Ngay cả một
chiêu cũng không qua nổi vương phi, nhiều có nhiều, ít có ít.”

“Phu quân, Vãn Vãn cảm thấy bọn họ nhất định sẽ đồng ý.”

“Phải không?”

“Dạ.” Tô Vãn tự tin vuốt cằm, nhưng sau một khắc, mấy nam nhân khom người tôn kính: “Xin Việt vương, Việt vương phi thu chúng ta làm hộ vệ, nhất định cung cúc tận tụy không sợ hy sinh với các ngươi .”

Tô Vãn chuyển mắt cười nhạt, đầu lông mày cong cong, giống như sự lạnh lẽo trong mùa
đông, ngạo nghễ mà đứng, khuynh quốc khuynh thành.

“Từ nay về
sau, các ngươi đổi tên đổi họ, trước kia cái gì Phó tướng, binh lính
cũng đã trở thành quá khứ. Ngươi tên lad Hồ Nhất. Ngươi tên là Hồ Nhị,
Hồ Tam, Hồ Tứ, Hồ Ngũ, Hồ Lục ...”


“Thuộc hạ tạ ơn Vương phi ban tên cho.”

“Đứng lên đi. Đừng quấy rầy nhà hứng Bổn vương cùng Vương phi cưỡi ngựa, các ngươi dọn dẹp một chút đi Vương phủ báo các.”

“Dạ. Vương gia, Vương phi...”

Sau khi đám người rút lui, Tô Vãn dựa vào thân thể Việt Băng ly, lầm bầm nói: “Vương gia thật tin đám người bọn hắn sao?”

“Nếu có người đem Bổn vương làm cái thang, Vãn Vãn sẽ làm gì?” Hai tay Việt
Băng Ly vòng ở bên hông, mở ra dây cương, ngựa từ từ đi về phía trước,
hai người không lo lắng bước tới trong rừng rậm.

“Tô Vãn nghe,
khéo léo cười tươi đẹp làm sao: “Vương phi nương nương của phu quân đại
nhân, cơ trí như thế, há lại bị người ta coi là cái thang để trèo.”

“Vãn Vãn một vốn một lời, đó là tương đối có tự tin?”

“Đó là dĩ nhiên...”

... ...... ...... ......

Đối với đám người Hồ Nhất này vào Vương phủ, Tô Vãn từng có phòng bị, lúc
chuẩn bị chế thuốc, lại phát hiện Tả Diễm đã sớm hợp với thuốc, hơn nữa
đám người này cũng thích hợp đi. Ở cổ đại tràn đầy tâm cơ này, trong
lòng người nào không phòng bị người nào. Đám người này vì Phó tướng gì
đó tình nguyện bị trục xuất khỏi doanh trại, khó bảo toàn đám người này
sẽ không đem Việt Băng Ly làm cái thang để trèo, đến lúc đó liền có
nhiều chuyện phiền toái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận