Kinh đô, trà lâu đang vô cùng náo nhiệt.
“Gì !, các ngươi nghe nói sao? Việt Vương Phi phế vật kia, vậy mà trong vòng một chiêu thắng Hứa đại tiểu thư của tướng phủ, hơn nữa còn chặt đứt mấy sợi tóc của Hứa đại tiểu thư ."
"Đúng vậy . . . . . Bác tôi là một lão tỳ nữ trong vương phủ, tôi nghe nói Vương Phi nương nương mặc lúc cầm thương múa, động tác tuyệt mỹ, quả thực giống như là Thiên Tiên hạ phàm."
"Này Vương Phi nương nương không phải là giả trư ăn hổ sao, Hứa đại tiểu thư này cũng thật là không có mắt nhìn, ngay cả Việt Vương Phi cũng dám động, lần này thật đúng là tự tìm khổ."
"Cũng không phải là. . . . . ."
"Thế nhưng tôi nghe nói, thái hậu nương nương hạ chỉ , muốn cho Việt Vương thú Hứa đại tiểu thư làm sườn phi.”
"Nếu không, chúng ta đặt cược đi,Vương Phi nương nương có thể hay không đem sườn phi đuổi đi."
"Hảo! Tôi đặt Vương Phi thắng. . . . . ."
"Tôi đặt cho vị sườn phi tương lai kia, cha của nàng dù gì cũng là đương triều Hữu tướng, Việt Vương sẽ không nể mặt mũi như vậy đi."
"Đúng vậy đúng vậy. . . . . . đặt đi đặt đi."
Xe ngựa trên đường đi qua quán trà, nữ tử trong xe nghe được đoạn đối thoại này, bỗng dưng nổi giận, roi vô tình chém ra, "Không biết lớn nhỏ, bổn tiểu thư có thể là sườn phi của Việt Vương hay không, các ngươi dân thường ti tiện cũng dám đặt cược, không biết sống chết!"
Ba ba. . . . . .
Trường tiên vừa động, bạc trên bàn dài đều bị trường tiên hất xuống đất, nội lực xuyên thấu qua roi quật xuống, cái bàn vốn nguyên vẹn bị roi quất cắt thành hai nửa. Mọi người sợ hãi lui ra một bên, quỳ gối trên mặt đất, "Hứa đại tiểu thư, chúng tiểu nhân biết tội, xin ngài thủ hạ lưu tình."
Hứa Nhu Tư thu hồi trường tiên, lạnh lùng cười, hèn mọn nói: "Bổn tiểu thư là sườn phi của Việt Vương đó là chuyện đương nhiên rồi, thái hậu đã hạ chỉ, khắp thiên hạ này không ai có tư cách nói không!" Dứt lời, thả người nhảy lên xe ngựa, hừ lạnh một tiếng, bỏ màn kiệu xuống.( Ari: Ghét ghê, ta mún chém bả >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...