Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Gió đêm quất vào mặt, đêm trăng mùa xuân làm cho người ta thấy lạnh, lời của Úc Băng càng dọa người, đây chính là một mầm móng hoa tâm, Tô Vãn chợt rút tay về, vô tội lắc đầu:"Biểu cữu, vậy sao được ! Cha mẹ cậu không có dạy cậu sao?"

"Biểu cữu ngoài trừ thân thể này, không có gì cho thể cho ngươi, phíém miệng làm sao bây giờ?" Úc Băng mắt phượng híp lại, thâm ý bên trong Tô Vãn nhìn không thấu.

Tô Vãn không tin nhìn Úc Băng,"Ta mới không tin, ta muốn bạc! Biểu cữu, cái này, cậu rất nhiều. Ta muốn, ít nhất phải một trăm lượng."

Úc Băng đẩy Tô Vãn ngồi xuống, một bên giả bộ thương cảm đứng lên:" Tiểu Vãn Vãn, đừng nhẫn tâm với biểu cữu như vậy, biểu cữu thật không có một trăm lượng, để biểu cữu lấy thân báo đáp đi".

Hứ! Nam nhân này còn trơ mặt mũi, quả thật chính là buồn nôn. Nhìn bộ dạng dụ hoặc này, không đến Thái Lan giải phẫu, thật đúng là đáng tiếc. Con ngươi trong veo nhẹ chuyển, chợt di chuyển đến cách hắn một tấc, "Nếu như biểu cữu không có bạc, làm hộ vệ cho Tiểu Vãn Vãn đi, cậu cũng biết, phủ tướng quân tất cả mọi người đều thích khi dễ Vãn Vãn."

Úc Băng không nhịn được thở dài, tiểu nữ nhân học thông minh đấy. Hắn thật đúng là chịu thiệt, bị lừa gạt rồi. Suy tư hồi lâu, đột nhiên cuốn một lọn tóc đen lên nói:" Tiểu Vãn Vãn, nếu như biểu cữu không muốn, ngươi có phải thật hay không đi đến chỗ phụ thân ngươi tố cáo biểu cữu."

"Đó là đương nhiên! Ta thích nhất là náo nhiệt! Biểu cữu cùng di nương gian díu, chuyện biết bao nhiêu náo nhiệt a! Ngẫm lại phụ thân đại nhân nhất định tức giận đến mức cầm đao chém tiểu đệ đệ của ngươi!" Tô Vãn hưng phấn chụp lấy tay, đắc ý quay đầu cười nói.

Úc Băng nghe được sửng sốt một chút,"Tiểu đệ đệ? Vật gì vậy?"

Tô Vãn lúc này mới phát hiện, chính mình nhanh miệng, không cẩn thận nói đến từ ngữ hiện đại, thêm vào khóe miệng câu lên đầy thâm ý, ngoắc ngoắc ngón trỏ, Úc Băng thật sự ngoan ngoãn tiến lên trước, nàng lại búng mạnh ở trán của hắn một cái, sau đó vui vẻ nhảy lên:" Biểu cữu, chớ quên nhé! Hộ vệ của ta, nếu như nhị tỷ và đại tỷ khi dễ ta, câu không có mặt, biết kết cục rồi đấy! hừ hừ . . ." Nói xong, chân điểm nhẹ một chút, bộ bạch y phiêu phiêu, giống như là tiên tử dưới ánh trăng.


Người đã đi xa, trong mũi Úc Băng vẫn còn mùi của tiểu chất nữ kia. Thật sự là một cô gái nhỏ thú vị, khinh công này học được khi nào?

. . .

Hiện trường thi đấu ba ngày sau.

Trận đấu của phủ tướng quân, Lâu gia trên dưới hầu như đều đông đủ vây xem, đa số là đến xem kịch vui. Hai cái trống lớn trưng bày ở vị trí đông tây, hạ nhân cầm dùi dùng sức mà đánh, tiếng trống giống như là đánh ở trong lòng.

Thủy Nguyệt khẩn trương nắm góc áo Tô Vãn, lo lắng hỏi:" Tiểu thư, người lấy cái gì lên sân? Nghe nói kiếm pháp của đại tiểu thư là hạng nhất"

Tô Vãn vỗ vỗ vai Thủy Nguyệt, nghịch ngợm cười một tiếng,"Đừng lo lắng, tứ tiểu thư nhà ngươi không phải là ngồi không, mấy ngày nay ngươi không phải nấu rất nhiều thịt cho ta ăn sao?"

Thủy Nguyệt thật sự dở khóc dở cười, vị tiểu thư này vào lúc này còn có tâm tình đùa giỡn.

Trận đấu bắt đầu, Lâu Thương Trạch lúc này mới chậm rãi từ chính uyển tới, trên mặt tuổi đã hơn năm mươi, vẫn có thể thấy tư thế oai hùng lúc trẻ, trong hai mắt sâu che giấu khôn khéo.


Lâu Nghiên tay cầm trường kiếm, đi theo phía sau lâu Thương Trạch, lúc nhìn lên Tô Vãn, xem thường cười nhạt, bọc hai tay nghiêng đầu qua chỗ khác,"Có người không sợ chết, bản tiểu thư tuyệt đối sẽ không lưu tình"

Tô Vãn làm như không nghe thấy, đi tới trước mặt Lâu Thương Trạch, thận trọng làm một lễ:"Phụ thân đại nhân, hôm nay làm phiền người tới thay Vãn Vãn làm chủ, hi vọng ngài giống lúc dụng binh,tuyệt không thiên vị"

Lâu Thương Trạch nghe nói, trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, xem ra hắn quá lâu không có quan tâm tiểu nữ này rồi, khí chất trên người cũng thay đổi không ít. Gật đầu, trầm giọng nói:" Vi phụ từ trước đến nay không thiên vị, trái lại Vãn Vãn không nên cậy mạnh mới phải"

"Thân là nữ nhi của Bưu kỵ đại tướng quân, tự biết mình" Trong lúc Tô Vãn cúi đầu ngẩng đầu lên, không chỉ lộ ra là một tiểu thư khuê tú đại gia đạt lễ, mà lời nói còn có chừng mực. Ở đây khiếp sợ không chỉ có Lâu Thương Trạch, còn có mọi người.

Lâu Thương Trạch ừm một tiếng, nhìn về phía Lâu Nghiên," Chớ sơ suất, bắt đầu đi!"

"Vâng! Phụ thân đại nhân"

Lâu Nghiên và Tô Vãn nhìn thẳng vào mắt nhau một cái, một người cao ngạo ngông cuồng tự đại, một người trấn định bình tĩnh như nước. Một như gió, một như mưa, nhưng là mỗi người mỗi vẻ, cuộc tỷ thí này rốt cuộc ai thắng ai thua, không biết . . .


Đi tới đài tỷ thí làm toàn bằng gỗ, Tô Vãn cung kích đáp lễ:" Tỷ tỷ, đa tạ!"

Lâu Nghiên hừ lạnh một tiếng, một tiếng ba rút kiếm ra, cao ngạo nhắm ngay cổ họng Tô Vãn,"Nhận thua đi! Bằng không bản tiểu thư khiến ngươi ở trước mặt mọi người xấu mặt!"

Tô Vãn bình tĩnh tui về phía sau một bước, liếc qua một hàng binh khí kia, chợt mũi chân điểm nhẹ bắt được một anh thương, đánh một cái, chốc lát vững vàng cầm ở trong tay,"Tỷ tỷ, muội muội là lần đầu tiên nghịch thương! Ngươi phải nhanh chóng một chút, bằng không ngươi bị thương, thì không tốt lắm"

"Ra chiêu đi!" Lâu Nghiên nóng rột! Ở trong mắt nàng, một thứ nữ thấp kém, dựa vào cái gì có thể bình tĩnh như thế này, nàng có tư cách gì, cao ngạo của nàng tuyệt đối không có khả năng bị làm nhục! Tuyệt đối!

Tô Vãn lẵng lặng đứng tại chỗ nhìn Lâu Nghiên như một nữ nhân điên xông lại, mũi kiếm mang nồng nặc sát khí, nàng thật sự là hận mình thấu xương. Con mắt hơi khép lười biếng, chợt chân chỉa xuống đất, phóng người lên, anh thương vẽ một đường, tất cả động tác liền mạch lưu loát.

Cheng!

Anh thương và trường kiếm phát ra thanh âm chói tai!

Mọi người ngừng thở, nhìn một màn kinh ngạc trước mắt, khó tin che miệng lại, một tiểu thư củi mục, đột nhiên lại có khinh công, mà còn đem anh thương điều khiển giỏi như vậy.

Trên dưới Lâu gia, không người nào dám cầm anh thương, bởi vì đó là binh khí dành cho đại tướng quân, không người nào dám ở trước mặt đại tướng quân làm hổ, vị tiểu thư thứ nữ này lại. . .

Lâu Nghiên cảm giác được kiếm trong tay có chút không chịu nghe bản thân khống chế, không nhịn được có chút bối rối, nhưng nàng không thể chịu thua, nắm thật chặc trường kiếm, lần nữa xuất kích!


Tô Vãn cười khanh khách thu hồi anh thương, đã không làm cho kiếm Lâu Nghiên rơi, thế nhưng vị tỷ tỷ này căn bản không biết hảo ý của nàng, nếu đã thích mất mặt như vậy, thì ném một cú. Ở trước mặt phụ thân, đùa giỡn nàng cũng thích hợp.

Thân thể nhẹ nhàng né tránh công kích của Lâu Nghiên, anh thương gấp rút tiến lên không kịp đề phòng công kích, hướng bên phải nhẹ nhàng, một lọn tóc đen rơi giữa không trung.

Lâu Nghiên tức giận liều chết nhìn chằm chằm Tô Vãn, hận không thể đem nàng xé rách, kiếm pháp bắt đầu lộn xộn. Tô Vãn nhìn được ác ý của Lâu Nghiên, hoàn toàn không hạ thủ lưu tình, anh thương nặng nề đánh vào tay của nàng.

"A . . . "

Lạch cạch!

Trường kiếm rơi xuống đất.

Anh thương trực tiếp nhắm ngay gáy cái cổ ngọc ngà của Lâu Nghiên, Tô Vãn cười đến mức súc sinh vô hại hỏi:" Tỷ tỷ, thật là ngượng ngùng, làm rớt một lọn tóc đen quý báu của tỷ"

Lâu Thương Trạch đi lên trước, nhặt trường kiếm lên, ném tới tay của Lâu Nghiên, hắng giọng một cái:" Tỷ thí hôm nay đến đây kết thúc, Lâu Vãn, con đến thư phòng của ta"

"Vâng! phụ thân đại nhân"Tô Vãn cười khanh khách đi tới trước mặt Lâu Nghiên, vỗ vỗ vai của nàng:" Tỷ tỷ, đợi lát nữa ta tới tìm ngươi nhân thành quả chiến đấu, nhớ kỹ lời hứa của ngươi"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui