Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!


Phập!
Ninh Thiết Lạc mở to mắt nhìn con dao bị Thẩm Ninh đập vào thớt.

Nghĩ sao cũng thấy rùng mình.

Thẩm Ninh dựa vào bệ, hất cằm về phía Ninh Thiết Lạc.

"Sao thế?Sao không nói tiếp đi?Cô nói tôi không được, cô thì được sao?"
Nhìn bộ mặt tái xanh của Ninh Thiết Lạc, Thẩm Ninh cảm thấy rất mãn nguyện.

Thẩm Ninh rút dao ra, tiếp tục bận rộn.

"Cô! cô! Thẩm Ninh cô là đồ mặt dày.

Mẹ của anh Dịch chắc chắn sẽ không để cô ở yên đây đâu.

Cô nếu như biết điều thì mau chóng rời khỏi Lục gia mau!"
Thẩm Ninh thở một hơi đầy bất lực, tay cầm con dao vung về phía Ninh Thiết Lạc.

"Cô làm cái gì vậy hả?"
Bà Lục thấy Thẩm Ninh giơ dao lên đỉnh đầu Ninh Thiết Lạc, tức giận quát lên.

"Bác gái!"
Ninh Thiết Lạc bày bộ dáng sợ hãi như chú cún, lõng thõng chạy ra sau bà Lục.

"Cô là ai? Dám ở đây không biết lớn nhỏ, tác oai tác quái trong nhà họ Lục?"
Thẩm Ninh hạ dao xuống, nuốt nước bọt.

Người quản gia thấy vậy liền chạy lên, cúi người mà nói.

"Lục phu nhân, cô Thẩm chính là vợ sắp cưới của Lục thiếu.

"
"Cái gì?" Bà Lục tròn xoe mắt.

"Chưa có sự đồng ý của tôi mà đã bước chân vào nhà họ Lục.

Ai cho nhà cô cái gan đó hả?"

"Tôi! "
"Mẹ à, tức giận hại người.

"
Thẩm Ninh còn đang định lên tiếng, phía sau đã truyền tới giọng nói, lập tức khiến không gian trong nhà bếp trở nên im lặng như tờ.

Bà Lục quay lại thấy con trai, trong lòng vừa mừng vừa tức giận.

Ngoài Lục Bác Dịch và ba nó ra, không ai còn dám qua mặt bà như thế cả.

"Anh Dịch!" Ninh Thiết Lạc hai mắt sáng như sao, lật đật chạy ra đón Lục Bác Dịch.

Lục Bác Dịch không thèm để ý cô ta, tiến đến hôn nhẹ lên trán Thẩm Ninh.

Thẩm Ninh ngẩn người, hô hấp trở nên dồn dập.

Cô chăm chăm nhìn vào anh.

Lục Bác Dịch đương nhiên sẽ không phản ứng gì, chỉ bâng quơ nói một câu.

"Vất vả cho em rồi, thiếu phu nhân.

"
"Dịch, con lại dám qua mặt ta, đưa con nhỏ đó về nhà.

Thật sự không coi bà già này ra gì mà.

"
Bà Lục căm phẫn, không ngừng oán trách con trai.

"Anh Dịch, cô ta ngông cuồng hỗn xược, thật sự không xứng làm dâu Lục gia,! "
"Cô thì xứng sao?"Thẩm Ninh ngó đầu ra, hoàn tiếp cho cô ta vế sau.

"Cô! "Ninh Thiết Lạc tức đến độ giậm chân bình bịch.

Lục Bác Dịch vài bước đã rời khỏi phòng bếp, cũng không định ở lại đây thêm một giây.

"Con đói rồi, dọn cơm đi!"
!.

.

Sau khi dùng bữa tối, Thẩm Ninh quay về phòng, Lục Bác Dịch cũng ở trong thư phòng từ sớm.

Thẩm Ninh nghĩ tới vài ngày nữa phải kết hôn với Lục Bác Dịch, cô lại bắt đầu ủ rũ ngao ngán.

Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trên bàn, Thẩm Ninh tiến tới, lật ra xem.

Người đàn ông như Lục Bác Dịch không nhiều.

Chính sự độc đoán, thờ ơ của anh luôn mang lại khí tức bức người cho người khác.

Xung quanh anh lại còn nhiều mỹ nữ như vậy, trong khi cô trong suy nghĩ của anh mới chỉ là trẻ vị thành niên.

Nếu hai người thật sự kết hôn, vậy thì Thẩm Ninh cô chắc chắn sẽ là phi tần bị ghẻ lạnh trong hậu cung của Lục Bác Dịch rồi.

Nếu kết hôn như vậy, thà bắt cô đập đầu vào gối cho xong!
Haizzz!
Thẩm Ninh di chuyển xuống dưới, một bên là phần trống điền chữ ký của cô, bên kia là của Lục Bác Dịch.

Thẩm Ninh nhìn chăm chú, bỗng trong đầu nảy ra một ý tưởng.

Người luôn quy củ như Lục Bác Dịch, nếu có chữ ký của anh thì mới được tính! Nếu như vậy!
Hehe!
! !.

Lục Bác Dịch tắt điện, định quay về phòng nghỉ ngơi, lại đi qua phòng của Thẩm Ninh.


Anh liền ung dung mở cửa đi vào.

Thẩm Ninh quay lưng về phía anh, ánh trăng hắt xuống chiếc giường lớn, kéo dài thân ảnh nhỏ bé của cô ra một đoạn xa.

Mái tóc đen nhánh, bờ vai nhỏ nhắn! Nghĩ sao cũng khiến người khác phải yêu thương bao bọc.

Lục Bác Dịch đứng một hồi, sau cùng mới quyết định tiến lên, kéo một góc chăn lên.

Phịch!
Cả người Lục Bác Dịch đột nhiên trở nên mềm nhũn, cơ thể đổ xuống thành giường.

Thẩm Ninh rón rén quay lại, hương thôi miên đã phát huy tác dụng.

Cô giơ ngón tay nên chọc vào Lục Bác Dịch, anh ta hoàn toàn không có phản ứng.

"Lục thiếu, tôi không muốn chống đối anh đâu.

Cái này là anh ép tôi đấy!"
Thẩm Ninh cầm cây bút nhét vào tay anh, đặt tờ giấy đăng ký kết hôn xuống, còn cẩn thận lấy cái bàn nhỏ kê ở dưới.

"Lục thiếu, ghi vào đây.

Tôi không đồng ý!"
Thẩm Ninh nói nhẹ, nhìn người đàn ông mê man không biết gì.

Bắt đầu thôi miên.

Lục Bác Dịch khẽ động tay, khó khăn viết chữ lên tờ giấy, mắt nhắm mắt mở như người vừa tỉnh ngủ.

Thẩm Ninh bụm miệng cười.

Lục Bác Dịch anh thế này cũng thật nghiêm túc ha~
Thẩm Ninh hào hứng nhìn anh viết đến nét chữ cuối cùng.

Gương mặt tươi cười toát lên nét tinh nghịch.

Thẩm Ninh vỗ vỗ vai anh, nhìn dòng chữ mà không khỏi vui vẻ.

"Lục thiếu, anh vất vả rồi!"
"! A! "
Cổ tay Thẩm Ninh bị bẻ ngược, vòng ra đằng sau.

Lục Bác Dịch không ngờ lại còn một chút ý thức, một tay giữ cô, một tay mò đến ngăn kéo tủ đầu giường.

"Lục Bác Dịch! Bỏ tôi ra, đau lắm đấy!"
Lục Bác Dịch uống xong rượu trắng, gương mặt giờ đã trắng bệch.

Choang!

Thẩm Ninh nhìn lọ rượu nhỏ lăn lóc trên mặt đất, gương mặt cả kinh.

Cô xong đời rồi!
"Lục Bác Dịch! Anh buông tay!"
"Im mồm!"
Lục Bác Dịch tóm gọn cả hai tay cô vòng ra sau.

Ép cô nhìn thẳng vào mặt mình.

"Cô dám dùng trò dơ bẩn đó với tôi?"
Thẩm Ninh ngựa nguậy.

Lần tới mà có điều chế thuốc, Lục Bác Dịch chắc chắn sẽ có " hàng độc quyền".

"Lục thiếu, anh! Là anh tự ký, tôi không ép! "
"Im lặng! Cô nên nhớ, tôi có hàng trăm tờ giấy như vậy.

Cô có chắc mình thôi miên tôi cả trăm lần như thế không?"
Thẩm Ninh hoang mang, cô quả thật không thể.

Lục Bác Dịch cười, buông tay cô ra rồi đứng dậy.

"Dọn chỗ này đi để tôi ngủ.

"
Thẩm Ninh trợn trừng, tay chỉ về phía cánh cửa.

"Anh về phòng anh mà ngủ.

"
Lục Bác Dịch không nói nhiều, với tay bật đèn ngủ cả người đã dính chặt trên đệm.

Thẩm Ninh vẫn ngồi bất động ở đó.

Lục Bác Dịch nhắm mắt, ngữ khí lạnh lùng buông một câu.

"Đừng nói thiếu phu nhân lại phải ôm mới ngủ được nhé!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui