Chú Lục! Chú Làm Tôi Đau Đấy!
Thẩm Ninh nhìn vào máy đo nhịp tim.
Mặc dù không có thay đổi gì quá lớn nhưng đối với người cao tuổi như bà Lục, đây cũng không phải tín hiệu tốt lành gì.
Cạch!
Người đẩy cửa bước vào xách trên tay một túi giấy nhỏ đóng gói kỹ càng.
Nhìn thấy Thẩm Ninh chỉ gật đầu nhẹ một cái coi như chào hỏi.
Thẩm Ninh nhận ra người này.
Chính là người đến cùng với Lục Bác Dịch hôm qua.
Thẩm Ninh cũng chỉ cười nhẹ coi như đáp lễ.
Vào được phòng bệnh của bà Lục, chắc hẳn đã có sự cho phép của Lục Bác Dịch rồi.
"Mấy hôm nay tôi đều thấy cô ở cạnh Lục phu nhân, chắc cô là bác sỹ tư được anh Dịch mời đến nhỉ?"
Ninh Thiết Lạc đặt túi giấy sang một bên.
Thẩm Ninh cong môi cười nhẹ, chủ động muốn bắt tay.
"Thật ngại quá, tôi là Thẩm Ninh.
Không phải bác sỹ tư gì hết, nghe theo phân phó của Lục thiếu mà ở lại đây thôi.
"
Ninh Thiết Lạc nghe vậy không khỏi đờ người, gương mặt đơ cứng nhìn chằm chằm Thẩm Ninh.
Là người của Thẩm gia!
Ninh Thiết Lạc nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười gượng gạo.
"Thì ra là Thẩm đại tiểu thư, thất lễ rồi!"
Lục Bác Dịch không hề ngầm đồng ý hủy bỏ hôn ước giữa Lục gia và Thẩm gia với cô.
Lại muốn để Thẩm Ninh bên cạnh chăm sóc bà Lục.
Lục Bác Dịch! đối với Thẩm Ninh, người của Thẩm gia không có một chút đề phòng nào sao?
"Hiện tại bà Lục không rõ bệnh tình thế nào, nên để người đáng tin cậy trông nom thì hơn.
Còn về phía Thẩm tiểu thư thì!.
"
Ninh Thiết Lạc nói một nửa bỏ một nửa, Thẩm Ninh thừa biết ý tứ trong câu nói kia là thế nào, chỉ nhẹ nhàng đáp.
"Bà Lục là ai chứ, đằng nào cũng là bà nội của vị hôn phu của tôi.
Nếu có xuống tay thì ít ra cũng bảy phần kính nể, ba phần nhân nhượng.
"
Ninh Thiết Lạc không khỏi ngạc nhiên, cô không ngờ Thẩm Ninh lại có ý nghĩ này.
Nhất thời bực tức mà quát lên.
"Thẩm Ninh, tôi nói cho cô biết.
Bất kể bà Lục có tổn hại gì thì người đầu tiên tôi tìm đến chính là cô đấy.
"
Thẩm Ninh trước hành động này của Ninh Thiết Lạc có hơi không ngờ đến.
Xem ra vị Ninh tiểu thư này cũng là người dễ chọc tức.
Cô ngay lập tức ra dấu im lặng cho cô ta rồi đánh mắt về phía giường bệnh.
Ninh Thiết Lạc nhất thời hiểu ra rồi nhanh chóng câm nín.
Đoạn lấy túi xách rồi đứng lên, trước khi rời đi còn không quên cảnh cáo cô.
"Đừng để tôi nói những lời này cho Lục Bác Dịch biết.
"
Thẩm Ninh nhún vai, nhìn bóng lưng giận dữ của Ninh Thiết Lạc rời đi.
Thẩm Ninh ra ngoài vào lúc chiều tối.
"Cao Hinh, đến đón mình đi.
"
Không lâu sau Thẩm Ninh và Cao Hinh đã có mặt tại quán bar gần đó.
"Thẩm tử, lần trước đến nhà cậu nghe ông Thẩm nói cậu theo Lục thiếu về Lục gia rồi?Cậu không lẽ đồng ý mối hôn ước này hay sao?"
Thẩm Ninh nuốt hớp rượu xuống cổ họng, đặt ly rượu xuống rồi lắc đầu.
"Hai người họ chỉ trông mong điều đấy.
Quyết định của mình thế nào, chắc cậu cũng biết rồi.
"
Cao Hinh gật gật đầu, người như Thẩm Ninh quả thật không thể dễ dàng bị gia đình trói buộc được.
"Mình muốn đi gặp Thẩm Thanh Mặc.
"
Sau một hồi im ắng, Thẩm Ninh cuối cùng cũng nói một câu.
Nhưng khi nghe câu này, Cao Hinh toàn thân không khỏi giật bắn.
"Cái gì?Ông cậu đó của cậu?Cậu muốn đi gặp ông ta lẽ nào không sợ tính mạng gặp nguy hiểm sao?"
Thẩm Ninh lắc lắc ly rượu, sao có thể không sợ chứ?Người cậu này của cô Thẩm Ninh chỉ nhìn mặt chứ chưa từng tiếp xúc.
Con người ông ta ra sao, tính cách ông ta thế nào đối với cô cũng chỉ là ba dấu hỏi chấm.
Chỉ riêng những việc làm của ông ta gần đây cũng đủ khiến cô toát mồ hôi hột.
"Thẩm tử, cậu có thể còn nhiều cách khác mà?"
Thẩm Ninh lắc đầu.
Việc này, thật sự không đơn giản tốt nhất tự cô tìm hiểu thì hơn.
Hai người không ở lại quán bar quá lâu.
Vừa định rời khỏi cửa cả hai đã bị đám côn đồ chặn lại.
"Này cô nhóc, giờ này không ở nhà còn đến chỗ này làm gì?Có phải quá buồn chán rồi không?"
Tên đầu húi cua đứng trước mặt Thẩm Ninh tay phì phò điếu thuốc.
Xung quanh cô còn ba bốn tên nữa, tên nào cũng nhìn hai người Thẩm Ninh và Cao Hinh đến mức rỏ dãi.
"Anh, hai cô nhóc này non mềm thật đấy.
Nhìn xem, gương mặt còn búng ra sữa nữa này.
Haha! "
Một tên trong đó giơ tay vuốt má cô, những tên khác cũng hùa theo mà không ngừng động tay động chân.
Thẩm Ninh nhíu mày, Cao Hinh định giơ tay tát hắn nhưng lại bị những tên kia túm lại.
Thẩm Ninh thấy vậy định ra tay, nhưng sức lực của hai cô gái như cô sao chống nổi những người này.
"Sao nào?Còn muốn chống trả à?Hóa ra cô em thích chơi trò mạo hiểm nhỉ.
Nào, vậy thì để bọn anh bồi em đến cùng.
"
Thẩm Ninh có dự cảm không lành, nhanh chân đá vào hạ bộ của tên cầm tay Cao Hinh.
Tên kia không đề phòng mà ngã vật xuống đất.
"Chạy mau!"
Thẩm Ninh đẩy Cao Hinh ra sau, trước khi hai người tách nhau ra còn kịp thời ra hiệu báo người đến cứu giúp.
Cao Hinh nắm bắt thời cơ, hiểu được ý của Thẩm Ninh liền một mạch chạy thẳng.
Cao Hinh nhớ lại người Thẩm Ninh muốn ám chỉ! là Lục Bác Dịch!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...