Thẩm Ninh không hiểu tại sao mình lại bị anh đè ra.
Đến lúc cô tỉnh táo suy ngẫm thì đã là rất lâu sau đó, lúc này chân tay cô đã mỏi nhừ, đầu óc trống rỗng, cũng chẳng còn tâm tư mà suy nghĩ nữa.
Thế này, khác nào chết chưa kịp ngáp không?
Lục Bác Dịch thoải mái đứng dậy, từ tốn mặc quần áo vào.
Điệu bộ như chưa hề xảy ra chuyện gì.
"Lục Bác Dịch! Tôi hận anh!"
Thẩm Ninh vo tròn trong chăn, chỉ để lộ cái miệng nhỏ xinh chưa bao giờ chịu khuất phục.
Lục Bác Dịch khẽ cong môi, nhìn Thẩm Ninh mà không khỏi phì cười.
"Tự làm tự chịu.
Cô còn kêu cái gì?"
"Kêu em gái anh!"
Lục Bác Dịch ý cười càng sâu thêm, chiếc áo thẳng tắp sạch sẽ đã được cài nút cuối cùng.
Thẩm Ninh nằm đến gần trưa mới chịu dậy.
Lúc cô ra ngoài, đám người Tạ Cảnh Du đã chuẩn bị dùng bữa trưa rồi.
Lục Bác Dịch cũng ngay ngắn ngồi đó, trên tay là chiếc ipad, có lẽ là đang bàn công việc với Lillan, thấy cô đi ra liền ngẩng đầu lên.
Nhẹ nhàng cong môi.
Thẩm Ninh nhìn anh cười mình, tức giận lườm một cái.
Tiến gần bàn ăn, vơ nguyên một đống thức ăn vào khay, nhất quyết mang về phòng ăn.
Tạ Cảnh Du đang cầm đũa liền trợn mắt há mồm.
Lấy gì mà nhiều thế? Có để đám lính như anh no bụng không hả?
Lục Bác Dịch tâm trạng từ sáng đến giờ rất tốt, phất tay hào phóng gọi đầu bếp mang thêm một phần thức ăn nữa.
Tạ Cảnh Du đau đớn, cũng may Lục Bác Dịch kịp thời bù đắp nên mới không nổi giận.
Nhìn Lục Bác Dịch, lắc đầu ngao ngán.
"Vợ cậu có mấy cái bụng mà ăn lắm thế? Một bữa trưa thôi mà, có cần phải ăn nhiều thế không?"
"Tôi nuôi được."
"..."
Tạ Cảnh Du tôi coi như không nghe thấy cái gì nhé!
.........
Thời gian cách buổi đấu giá chỉ còn hai ngày nữa.
Phía Lục Bác Dịch điều tra cái chết của Richard vẫn chưa hề có tiến triển.
Tạ Cảnh Du day day trán, lát sau lại đứng dậy đi qua đi lại khiến viên cảnh sát cũng nóng lòng theo.
"Cậu Tạ, cậu sốt ruột như thế thì có ích gì đâu chứ?"
Tạ Cảnh Du bực bội nhìn viên cảnh sát.
"Người của anh điều tra đến đâu rồi?"
"Vẫn chưa có tin tức gì."
Viên cảnh sát thở dài nặng nhọc.
Sau lần truy đuổi ở khu rừng đó, phía cảnh sát hầu như không moi được thêm bất cứ tin tức nào nữa.
Tạ Cảnh Du lại càng bồn chồn trong lòng.
Nhìn Lục Bác Dịch vẫn thong dong ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, không khỏi càu nhàu.
"Lão Lục, chúng ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ cứ thế này để mặc bọn chúng trốn thoát sao?"
"Đợi đi."
.........
Tên tóc vàng quỳ rạp trên nền đất lạnh lẽo.
Hắn đã quỳ ngoài cửa một tiếng đồng hồ, từ đêm qua tới giờ chưa được một giọt nước nào vào bụng.
"Rin, cậu biết lỗi chưa?" Một người đàn ông cao lớn dáng thô kệch đút tay túi quần đi đến trước mặt hắn, nhàn nhã hút thuốc nhưng bàn chân đã tàn nhẫn giẫm lên lưng tên tóc vàng.
"Vâng, là tôi sơ suất.
Lần sau sẽ không hành động như vậy nữa..." Hắn lại tiếp tục dập đầu, trên trán đã bắt đầu ứa máu.
"Còn có lần sau sao?" Tên đàn ông đó ném ngay tàn thuốc cạnh tay hắn, bắn vào đầu ngón tay người đàn ông tóc vàng đến bỏng rát.
"Không...không có...nhất định không có..."
Người đàn ông cười lớn, cảm giác hành hạ tinh thần của đám người này rất kích thích.
"Vào trong đi! Cậu chủ muốn gặp cậu."
.........
Thẩm Ninh mặc chiếc áo da dài tay màu đen bó sát lệch vai, kết hợp với chân váy xếp ly dài chưa đến đầu gối.
Thời tiết ở đây không quá nóng nhưng ở thời điểm sáng sớm vẫn hơi se lạnh.
Cô còn cẩn thận nhét cây súng lục vào hông.
Lại cột tóc lên cao rồi mới đi ra ngoài.
Mục đích của chuyến đi này chính là thám thính tình hình.
Chiếc xe Jeep đậu trước khu ổ chuột ngoài trấn.
Đống đổ nát hoang tàn, nhìn không ra đã tồn tại được bao lâu.
Đi bộ dọc đường Thẩm Ninh đều cảm thấy con người ở đây không được bình thường.
Già trẻ gái trai đều có, ngay cả những chàng trai vạm vỡ cũng trở thành những kẻ vô gia cư lang thang đầu đường xó chợ.
"Thẩm Ninh, một cô gái trẻ tuổi như cô đến đây không thấy sợ à?" Tạ Cảnh Du tay nghịch hộp quẹt, đánh mắt nhìn cô.
"Ở đây thì có gì đáng sợ chứ?" Thẩm Ninh vẫn đảo mắt xung quanh.
"Chẳng phải còn có cậu Tạ ở đây sao?"
Tạ Cảnh Du cười khẽ.
Khu ổ chuột này không cẩn thận sẽ gặp kẻ buôn người, trích hút ma túy tràn lan, càng không nói đến những căn bệnh truyền nhiễm nguy hiểm phát sinh.
Còn nói không sợ sao?
Nhưng cô gái này lại nói" còn có cậu Tạ ở đây" khiến anh rất vui vẻ.
Ít ra còn có người con gái muốn dựa dẫm vào anh.
"Này, hai đứa kia.
Chúng mày biết chỗ này là nơi nào không hả? Nộp tiền lại đây, bọn tao sẽ cân nhắc tha chết cho chúng mày."
Đám người bản địa kia nhìn qua là biết dân nghiện ngập, nhìn cách ăn mặc của Thẩm Ninh và Tạ Cảnh Du đinh ninh cho rằng họ chỉ là những cậu ấm cô chiêu lang thang đến đây.
Liền lớn tiếng chắn đường hòng moi tiền.
"Cút!" Tạ Cảnh Du trừng mắt quát.
Đám người kia không sợ, ngược lại còn cười lớn, vỗ tay đôm đốp.
Biểu tình như đang gặp phải một việc rất nực cười.
"Thôi đi nhóc! Mấy tuổi ranh vắt mũi chưa sạch còn dám ở đây to tiếng quát bọn tao à? Mau chóng giao tiền rồi biến đi." Một tên đàn em tiến lên, bộ dáng ngạo mạn, nói xong còn làm mặt quỷ đầy thách thức.
Tạ Cảnh Du nhìn thấy liền chướng mắt.
Nói ai nhóc con vắt mũi chưa sạch?
Rắc...
Tên đàn em lúc nãy còn đang giơ tay dựng ngón giữa với Tạ Cảnh Du liền bị anh không thương tiếc bẻ gãy.
Hắn ta kêu lên thất thanh.
Người dân xung quanh nghe tiếng động liền biết có ẩu đả ngay lập tức đóng sập cửa.
Cả khu đầy dân qua lại trong chốc lát đã không một bóng người.
"Mẹ kiếp! Mày dám đánh người của tao à?" Tên cầm đầu nhìn người của mình bị bẻ gãy tay kêu đến không ra hình ra dạng, đẩy một tên lên trước.
Có ý muốn đánh nhau.
Pằng...
Thẩm Ninh nhắm hờ một mắt, đưa lên tay ngắm.
Tên đàn em vừa định lao lên ngay lập tức ngã gục xuống, máu tươi lênh láng.
"Cậu Tạ, trúng vào đâu rồi?" Thẩm Ninh không dám mở mắt, đây là lần đầu tiên cô thực hành với súng, tay vẫn còn hơi run.
Cũng không biết ngắm có chuẩn không.
"M...Mông..."
Tạ Cảnh Du lắp bắp, cô gái này móc đâu ra súng vậy?
Chỉ nghe tiếng Thẩm Ninh đầy tiếc nuối.
"Tiếc quá! Không bắn vào chân giữa của hắn."
Tạ Cảnh Du bất giác nhớ đến hoa cúc của mình, tròn xoe mắt nhìn Thẩm Ninh.
Bắn thế kia chưa đủ còn muốn hủy luôn cả bộ phận quý nhất của đàn ông nữa, ôi mẹ ơi, đau lắm đấy!
Cô gái này nói đùa cũng quá rồi!
"Đại ca, con nhóc kia có súng." Một tên thất thanh hô lên.
Cả đám người liền không chần chừ xông vào.
"Đánh cho tao!" Tên đứng đầu hô to, cả lũ lập tức lao vào đánh.
Tạ Cảnh Du hết sức chống trả, nhưng đám người này quá đông.
Đợi đến khi Tạ Cảnh Du phát hiện ra tiếng động lạ, Thẩm Ninh đã bị tên cầm đầu bắt lên chiếc xe mô tô phóng đi rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...