**********
"Người thích trèo cao rất dễ sinh thị phi...!Hai đứa nghe lời ông nội, không thể sai được." "Nhưng cháu là con gái, phải gả ra ngoài...!Ông cụ Lệ không khỏi giật mình nói: "Vậy cháu đừng vội...!trễ một chút rồi hãy tìm.
Nhà này không có cháu, không thể vui vẻ được...!"Haha, cháu biết ông nội không nỡ xa cháu...!"Không vội, đợi tất cả chị dâu của cháu vào cửa, cháu kết hôn cũng không muộn.
Nếu không sau này cháu gả đi, ai ở với ông." "Phốc." Lệ Minh Nguyệt suýt chút nữa thì nôn ra máu: "Cảm giác cháu chỉ có chút tác dụng này vậy!" "Chứ sao...người xưa nói rất đúng, sinh con gái là lỗi vốn, nuôi con gái lớn thế này lại còn phải gả cho nhà người ta.
Gả cho nhà người ta không nói, mà còn phải sinh con đẻ cái cho người ta, rồi chịu nhiều cực khổ! Lo nghĩ cả một đời, cũng không thể tính toán được!"
Trái tim Lệ Minh Nguyệt không khỏi rung động, nằm lấy cánh tay ông cụ Lệ làm nũng nói: "Thế thì sau này, ông nội nhất định phải để cháu tìm được người mà cháu thích...!Bởi vì nếu đó là người cháu thích, sinh con cho anh ấy, cháu sẽ không cảm thấy cực khổ.
Đó là kết tinh tinh yêu cùng nhau tạo ra, và đó là một điều hạnh phúc.
"Anh họ của cháu rất có bản lĩnh...!Nhà họ Lệ ta không cần dựa vào liên hòn mới có thể phát triển gia tộc Yên tâm đi, sẽ không có ai ép cháu liên hỗn đầu.
Anh của hai đứa bây giờ, cũng không tính là liên hôn...!Là nhà họ Kỷ muốn nhờ cậy nhà họ Lệ chúng ta.
Nhưng nể tình con bé nhà họ Kỷ này thực sự giỏi giang, để bọn họ bám lấy một chút cũng không sao" "Ông nội ơi, bây giờ cháu cảm thấy, sinh ra trong nhà họ Lệ chúng ta thực sự rất hạnh phúc..."
Ông cụ Lệ không khỏi nở nụ cười: "Khi con cháu có ý nghĩ này...cũng chính là lúc gia tộc đang đang lớn mạnh nhất.
Các cháu cứ tiếp tục duy trì, đừng lo lắng, có anh họ của các cháu ở đây, gia tộc sau này sẽ chỉ phát triển ngày càng tốt hơn.
Chỉ là Minh Nguyệt này, mắt nhìn người của cháu, phải đặt ở trên cao...ít nhiều gì, cũng nên tìm người môn đăng hộ đối, gia cảnh tốt một chút.
Không phải ghét bỏ người ta nghèo gì, chủ yếu là có rất nhiều người, gia tộc không nghèo, nhưng họ lại có tầm nhìn lại thấp, phẩm chất kém...Đó gọi là người nghèo tâm hồn, thiếu hoài bão, cháu hiểu chứ?" "Cháu biết rồi ông nội, ánh mắt của cháu cũng không tệ như vậy...!"Ừm, cháu là con gái, nên ông nội muốn dặn dò cháu thêm vài câu.
Dù sao thì nửa đời sau của cháu sau này gả vào nhà người ta, thì phải ở lại nhà người ta "Cháu sợ gì chứ? Cháu có ba người anh trai ra mặt thay cháu rồi!" "Ừm, các anh của cháu đều rất tốt, sau này sẽ bảo vệ cho cháu." "Bởi vậy, số mệnh của cháu thật là tốt tốt hơn cả chị dâu cả và chị dâu hai!" Ủng hộ tea*m chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом
Tỉnh ra thì thực sự là như vậy.
Ông cụ cười haha hai tiếng, không nói gì.
Con gái sinh ra trong nhà họ Lệ, mệnh đương nhiên phải tốt rồi.
Lệ Minh Viễn suốt buổi chiều đến tối, đều thấy rất khó chịu.
Rằng đã ê cả rồi, ăn kẹo cũng vô ích.
Ăn cái gì cũng chua...!Lê Minh Ngọc gọt một quả táo cho anh...Lê Minh Viễn cắn một miếng, liền cảm thấy ê răng, ném thẳng quả táo cho Tô Noãn Tâm.
Nói với giọng lạnh lẽo: "Em ăn cho anh!"
Tô Noãn Tâm sợ đến mức không dám nói gì, nghe lời nhận lấy quả táo như một nàng dâu nhỏ, cho vào miệng nhai với vẻ mặt ngoan ngoãn.
Ông cụ Lệ trừng mắt nói: "Thằng nhóc này làm sao vậy? Bảo ông đối xử tốt với con bé, nhưng thái độ của cháu lại thế này sao? Cháu thấy con bé nhà cháu, người khác không được đụng, chỉ cháu mới được đụng thôi sao?"
Lệ Minh Ngọc cũng dở khóc dở cười: "Anh họ và chị dâu có chuyện gì sao...Ban nãy vẫn còn tốt mà?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...