“Ha ha ha ha, đạo diễn Khương bớt giận! Ngày sinh nhật không thể nổi giận!” “Ngày cưới vợ mới không thể nổi giận! Các cậu hãy đợi đấy!” Nói rồi, ông ta vừa lau kem bánh dính trên mặt vừa đi vào phòng, chiếc bánh gato cao năm tầng bị đạo diễn Khương cầm một tầng nhỏ nhất, thấy ai là chụp lên mặt người đó.
Còn chưa bắt đầu mà đã dính đầy bánh ngọt trên người.
Thấy vậy, Nhiếp Hạo mỉm cười, cũng thú vị đấy.
Thấy đạo diễn Khương cầm bánh ngọt chụp lên người người khác, Minh Dao theo bản năng chui vào lòng Nhiếp Hạo.
Nhiếp Hạo sửng sốt, cười khẽ hỏi: “Sao vậy? Em sợ há?" “Bánh ngọt là dùng để ăn.
Họ đang lãng phí lương thực “Ừ, lãng phí.
“Ảnh để Nhiếp, bình thường ở đoàn làm phim em rất tốt với anh, chắc chắn đạo diễn Khương không dám ụp lên mặt anh đâu, nhưng sẽ dám ụp lên mặt em.
Anh bảo vệ em di!"
Dứt lời, mọi người thấy đạo diễn Khương đã nổi điên bôi kem bánh ngọt hết một lượt, cả Tô Noãn Tâm cũng không may mắn thoát khỏi, bị trét đầy lên mặt.
Chỉ còn hai người ngồi trong góc, đạo diễn Khương không có ý định buông tha, cầm bánh ngọt xông tới.
Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Hạo nhìn lướt qua, đạo diễn Khương đều chạy tới gần đó, vội vàng phanh xe lại, vẻ mặt khó tin: "Nhiếp...!Nhiếp Hạo?”
Nhiếp Hạo nhưởng mày: "Là tôi đây "Sao...!sao anh cũng ở đây?” "Sao? Đạo diễn Khương không chào đón tôi hả?” “Làm gì có chuyện đó, tôi còn ước gì anh tới ấy chứ! Tôi còn muốn trò chuyện với anh sau bộ phim này anh có dự định gì không? Nếu không thì tiếp tục hợp tác với cô nhóc thêm một bộ phim nữa, thế nào?" “Đạo diễn Khương quay à?" “Đúng rồi.
“Tôi sẽ suy xét
Đạo diễn Khương vui mừng nói: “Được, chỉ cần suy xét là tốt rồi.”
Dương Tiêu Nam vừa nghe Nhiếp Hạo lại đồng ý suy xét bộ phim kế tiếp của đạo diễn Khương, còn hợp tác vai nam nữ chính với Tô Noãn Tâm thì vội chen mồm vào: “Đạo diễn Khương, ông xem, bộ phim sau cũng cho tôi đóng vai nam phụ gì đó đi.
“Đi sang chỗ khác, dám trét kem đầy mặt ông, bộ phim sau không dẫn cậu chơi cùng nữa!" "Đạo diễn Khương đạo diễn Khương, còn chúng tôi thì sao? Ông xem chúng tôi đều bị ông trét bánh kem đầy mặt, dẫn chúng tôi chơi với.
Mấy nữ diễn viên mong chờ nói.
Chỉ có mình Lâm Thư Vũ và Lương Thị Diễm là không lên tiếng.
Bộ phim sau của đạo diễn Khương còn chưa bắt đầu mà nữ chính đã định sẵn là Tô Noãn Tâm, đạo diễn Khương còn mời ông lớn đứng đầu là Nhiếp Hạo làm nam chính...!Hai ảnh hậu bọn họ chết rồi à? Không thèm liếc nhìn họ mà đã định sẵn Tô Noãn Tâm rồi là sao? Quả nhiên là vì ô dù của Tô Noãn Tâm đủ lớn! Ngay cả đạo diễn Khương cũng phải nịnh bợ cô ta!
Nhưng họ không biết đạo diễn Khương đã xem video diễn xuất của Tô Noãn Tâm do ông Ngô chia sẻ, rất hứng thú với cách nhập vai mà Tô Noãn Tâm học được từ Nhiếp Hạo, hơn nữa đã tán thành về Tô Noãn Tâm.
Đương nhiên người khác đều không biết chuyện này.
Đạo diễn Khương nâng cằm lên nói: “Lập tức đi rót chậu nước tới đây cho tôi rửa sạch, xong rồi tôi mới tán gẫu với mọi người.”
Đạo diễn Khương là đạo diễn lớn chuyên mảng phim cuối năm, trước và sau tết âm lịch đều sẽ quay một bộ điện ảnh bo tấn.
Năm ngoái quay, cuối năm nay được trình chiếu, bộ phim sang năm, năm nay đã bắt đầu quy hoạch.
Chờ mọi người sửa soạn lại xong, quay về phòng thì chỉ còn lại cái bánh tầng cuối cùng.
Tô Noãn Tâm châm nến, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, sau đó cắt bánh ngọt ăn.
Mọi người đều mời rượu, nói lời chúc phúc đạo diễn Khương.
Đạo diễn Khương có vẻ rất vui, đảm nhóc con này đều nhớ thương mình, cho mình một bất ngờ lớn như thế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...