**********
Chương 717: Tình cờ gặp nhóc Năm
Người ta lái siêu xe, xách túi xách hàng xa xỉ, hình tượng phong thái đều đứng đầu, khí chất cũng thuộc về người cầm quyền, khiến người ta không dám tới gần.
Còn Trương Bảo Hồng thì quả thực không thể so sánh, thậm chí còn không bằng cả người thường như họ, khí chất cứ như dân chợ búa, quê mùa không chịu được, chỉ có gương mặt còn tạm chấp nhận.
Sau khi mọi người rời đi, nhóc Năm tiếp nhận chìa khóa xe của Tô Noãn Tâm, đi đỗ xe giúp cô.
Tô Noãn Tâm biết nhóc Năm không có giấy phép lái xe, nhưng vẫn yên tâm giao xe cho cậu.
Bởi vì lúc làm công ở quán bar, nhóc Năm đã từng chuyên môn làm người trông xe ở bãi đỗ xe.
Sau khi đỗ xe xong, nhóc Năm bước xuống xe, trả chìa khóa cho cô: “Chị Tô, công ty của em còn có hoạt động, em phải đi...!
Tô Noãn Tâm nhướng mày nói: “Đi gì mà đi.
Đi theo tôi.” “Chị Tô, chị định làm gì vậy?” “Cậu nói nhảm nhiều thể làm gì? Cứ đi theo tôi là được.
Chẳng lẽ sợ tôi bán cậu?”
Nhóc Năm cười khổ: “Làm gì có chuyện đó.
“Mặc dù tôi không biết gần đây cậu đã trải qua những chuyện gì, nhưng tôi nghĩ sẽ không phải là việc tốt lành gì đầu.
Trước kia cậu rảnh rỗi sẽ thích nói đùa với chúng tôi mấy câu, vậy mà bây giờ lại xa cách tôi như thế “Chị Tô đừng hiểu lầm, em không có ý đó.
Tô Noãn Tâm cười lạnh: “Nhưng ý của tôi là như vậy đó.
Chẳng lẽ cậu không biết tôi sống khá hơn hay sao? Tôi từng lộ diện không ít lần trước mắt công chúng, thế mà cậu xảy ra chuyện, thà bản thân cứ không muốn tìm tôi hå?"
Nghe vậy, nhóc Năm sửng sốt: “Chị Tô, chị đã có ân với em, sao em còn dám mặt dày tìm chị nữa?” “Tôi có ân với cậu? Tôi nhớ rõ lần cuối cùng chúng ta gặp mặt, tôi còn làm hại cậu bị đánh nhập viện cơ mà Chính là vì chuyện của Lệ Kiên.
Sau đó nhóc Năm nói: “Chính vì lần đó, tổng giám đốc Lệ phái người tới cho bọn em mỗi người gần 60 triệu tiền thuốc men.
Chị biết không? 60 triệu đó đã cứu mạng của mẹ viện trưởng”
Nhóc Năm là đứa trẻ lớn lên trong viện mồ côi, Tô
Noãn Tâm vẫn biết.
Chẳng qua cô thật sự không ngờ chú còn sai người đưa tiền thuốc men cho họ, thật sự chu đáo.
Cô nhíu mày: “Mẹ viện trưởng của cậu xảy ra chuyện à?" “Mẹ viện trưởng bị ốm nặng vì mệt nhọc lâu ngày, viện mồ côi không có tiền phẫu thuật, còn một đám bọn nhỏ đang chờ ăn cơm, có mấy đứa nhỏ suýt chết đói.
Tô Noãn Tâm không khỏi hít vào một hơi: “Tôi nhớ viện mồ côi của các cậu là tư nhân, thường xuyên có người trợ giúp, sao lại xảy ra chuyện như vậy?” “Đó là viện mồ côi xây dựng lại của nhà họ Kỷ.
Đã lâu lắm rồi không ai ghé qua, cũng cắt đứt mọi trợ giúp, sau này chỉ có cô chủ nhà họ Kỷ, Kỷ Hoài An thỉnh thoảng sẽ tới, nhưng số tiền cô ấy tặng cũng không thể lo cho quá nhiều đứa trẻ.
Nhắc tới nhà họ Kỷ, Tô Noãn Tâm liền nhớ tới Kỷ Vân Như.
Còn Kỷ Hoài An thì cô cũng nhớ, nhưng ấn tượng rất nhạt nhòa.
Tô Noãn Tâm ngầm nghĩ rồi nói: "Cậu lên lầu với tôi trước đã.
“Chị Tô, em phải tham dự hoạt động, thương gia sẽ cho tiền cát xê, công ty sẽ chia chút tiền cho em, em không có thời gian làm chuyện khác.
“Trương Bảo Hồng mới nói với tôi lúc trước cậu trộm đồ trong phòng làm việc, thế là thế nào?” “Em không trộm! Chị Tô tin em đi, không phải em trộm, họ cảm thấy em dễ ức hiếp nên mới vu khống cho em...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...