Đôi mắt của Tô Noãn Tâm không khỏi sáng ngời nói: "Chú, đây chính là tiền mừng tuổi, chú thật sự muốn cho em sao?" "Thì hỏi em muốn không đấy?"
Tô Noãn Tâm gần như điên cuồng gật đầu.
Ai lại chê kiếm nhiều tiền chứ!
Từ nhỏ liền thích nhận tiền mừng tuổi sao!
Chìa tay muốn nhận, Lệ Minh Viễn lại nhanh chóng thu trở về, khỏe môi gợi lên một ý cười mị hoặc nói: "Không cho."
Tô Noãn Tâm trừng mắt nói: "Chú xấu xa, đùa em sao!" "Ừ, đùa em!"
Thím Lý và Tô Ngọc Mỹ ở bên cạnh cười ha ha.
Hiếm thấy, Lệ Minh Viễn cũng có lúc không đứng đắn như vậy.
Nhưng tới rồi buổi tối, tiền mừng tuổi này của Lệ Minh Viễn, vẫn là đều rơi vào trong túi tiền của Tô Noãn Tâm.
Nhìn thấy cô nhóc lấy được tiền lì xì, vẻ mặt đắc ý dào dạt, Lê Minh Viễn không khỏi cảm thấy được hơi buồn cười.
Có cần hay không? ít tiền như vậy.
Nhưng đợi đến đêm 30, lúc dẫn theo Tô Noãn Tâm cùng nhau quay về nhà họ Lệ ăn cơm tất niên.
Người lớn nhà họ Lệ cũng không biết Tô Noãn Tâm muốn tới, đều chưa chuẩn bị tiền lì xì.
Lệ Minh Viễn vậy mà lại chủ động mở miệng yêu cầu: "Cô nhóc lần đầu tiên đến đây ăn tết.
Tiền lì xì không thể thiếu."
Tô Noãn Tâm vội lén lút kéo anh một chút, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Chú, không cần đâu." Lệ Minh Viễn cho cô một ánh mắt an tâm một chút đừng nóng, rồi sau đó thản nhiên nói: "Gia đình bình thường, cháu dâu lần đầu đến nhà, người lớn đều sẽ cho tiền lì xì, Noãn Tâm lần đầu tiên đến nhà họ Lệ tình huống đặc biệt, các vị đã quên còn chưa tính.
Nhưng lần này là lễ mừng năm mới, không phải lúc bình thường,
Hay là ông nội, chú ba thím ba, chú út, bà nội, cũng không xem cô nhóc người ta là người trong nhà?
Nếu phải thì bữa cơm tất niên này không ăn cũng được."
Nói xong, buông đũa xuống muốn rời đi.
Ông cụ Lệ vội xấu mặt mở miệng nói: "Thằng nhóc chết tiệt năm mới ầm ĩ cái gì đấy! Ai nói không cho! Bữa cơm tất niên còn chưa ăn xong đâu!" "A? Ý là ông nội đã chuẩn bị tốt rồi sao?" "Nhà họ Lệ không phải gia đình bình thường, tặng tiền lì xì cái gì đó quá tầm thường! Quản gia, vào trong phòng sách của tôi, lấy mấy câu đối buổi sáng ông lão tôi viết, tặng cô nhóc này làm quà gặp mặt"
Tranh chữ?
Lệ Minh Viễn nhướng mày nói: "Chữ của ông nội giá trị nghìn vàng.
Nhưng quá dày, cô nhóc nhà cháu chỉ là người phàm mà thôi, thích nhận tiền lì xì.
Tranh chữ vẫn là ông nội tự mình giữ lại cất giữ đi." "Thế nào? Đây là khinh thường chữ ông lão đây viết sao?" "Cô nhóc nhà cháu là một người tầm thường, cho em ấy, em ấy cũng không biết thưởng thức."
Thím ba của Lệ Minh Viễn, Viên Cát Kỳ vội hoà giải nói: "Bố đây là không bao lì xì tiền mặt, mới làm như vậy! Bố không sao, ngày mai là mùng một, phải ra ngoài chúc tết, con chuẩn bị không ít tiền mặt.
Bố đợi một chút, con đi lấy cho bố, bố tặng cho cháu dâu tương lai"
Nói xong, liền đứng dậy rời đi.
Ông cụ Lệ tức giận đích thầm nói: "Ai thừa nhận nó là cháu dâu tương lai chứ, thằng nhóc chết tiệt dẫn người trở về, cũng không đánh tiếng trước một cái " "Ý của ông nội cháu là người ngoài? Dẫn người về nhà còn phải báo trước với mọi người, được mọi người đồng ý, cháu mới có thể dẫn người về nhà?"
Lam Thanh Như nhíu mày nói: "Minh Viễn, năm mới, sao lại nói chuyện với ông nội như thế?" "Thím hai quản tốt chuyện của mình đi, cho dù vấn đề giáo dưỡng của cháu, thì không nhọc thím bận tâm." Tô Noãn Tâm yên lặng nhìn thoáng qua Lam Thanh
Như, thấy vẻ mặt bà ta trưởng đỏ bừng, tâm tình không hiểu sao tốt đến bất ngờ.
Đây còn là mẹ ruột sao? Có tư cách dạy dỗ chú sao?
Chỉ biết sinh không biết nuôi dạy.
Chủ có quy củ hay không, còn không tới phiên bà ta đến giáo huấn.
Chủ hai của Lệ Minh Viễn, Lê Lâm nghe vậy, nhíu mày nói: "Minh Viễn, hôm nay mọi người khó được ăn một bữa cơm tất niên cùng nhau, cháu yên tĩnh một chút đi! Đến một chuyến liền làm khó dễ người trong nhà."
Lệ Minh Viễn còn không thèm nhìn ông ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...