Tiêu Bảo Vỹ vậy mà lắc đầu nói: "Thật sự không cần.
Tôi không có ý đó, tôi nói vậy thôi, mọi người trò chuyện tiếp đi.
Noãn Tâm cô đừng hiểu lầm."
Tô Noãn Tâm vội vàng lắc đầu nói: "Tôi không để ý, chỉ là tôi.
Ai nha, thuận miệng nói một câu mà thôi! Tốt, trước không nói những thứ này, anh Tiêu, tôi kính anh một ly! Anh là một ảnh đế, là anh trai nhà bên cạnh.
Còn có đạo diễn Khương, mặc dù tính tình ông nóng giận, thích hung dữ với người khác, nhưng sau khi gặp chị Ngô, tôi lại cảm thấy tính tình ông thật tốt.
Còn có các vị tiền bối nữa.
Và quay phim cùng mọi người, được rất nhiều lợi ích nha, tôi được trộm không ít, ha ha, tôi kính mọi người một ly!
Quen biết mọi người, tôi rất vui vẻ đấy!"
Mọi người đồng loạt nâng ly nói: “Quen biết cô nhóc này, mới là thú vui cuộc sống." "Cô nhóc đã là bà chủ tập đoàn rồi, sau này đừng quên những tiểu nhân vật chúng tôi nha!" "Ha ha ha ha."
Tô Noãn Tâm sợ mình uống rượu làm lỡ chuyện, không dám uống nhiều, mời mọi người một ly xong, liền tập trung ăn uống.
Mọi người tụ tập đến tối hơn chín giờ chút, sau đó mỗi người ai về nhà nấy.
Tô Noãn Tâm cũng đi xuống lầu, chủ tài xế tới đón.
Cô không nghĩ tới, lên xe xong phát hiện, lại là Lệ Minh
Viễn tự mình lái xe tới đón.
Tô Noãn Tâm lập tức hành động thật nhanh, từ ngồi phía sau bước nhanh đến ngồi phía trước, mặt toàn ý cười híp mắt nhìn Lệ Minh Viễn nói: "Chú, tại sao lại là chủ đích thân tới vậy?" "Đúng lúc tan làm.
Nghe dì Tô nói em ra ngoài ăn, liền thuận đường tới đón" "Chú ơi ngày hôm nay em siêu ngoan, không uống nhiều rượu, mới uống một chút xíu thôi." "Ừ, ngoan lắm." "Ngoan như vậy, có muốn thưởng gì không." "Muốn thưởng gì nào?" "Chú ơi chuyện công ty, đã làm xong chưa?" "Kém một chút." "Buổi tối mùng ba, chú có rãnh không?" "Ừ? Em có chuyện?" "Chú đi xem phim với em đi.
Năm ngoái đạo diễn Khương đã làm xong phim trước Tết, mùng ba năm mới công chiếu, có đưa em hai tấm vé xem phim!"
Xem phim?
Tình nhân nhỏ mới có thể làm loại chuyện này.
Cho nên cô nhóc đây là muốn ước hẹn với anh? Lệ Minh Viễn suy nghĩ một chút mới nói: "Mùng ba mấy giờ?" "Buổi tối tám giờ, bắt đầu!" "Được." "Oa! Chú thật tốt! Chú có xem qua phim điện ảnh chưa?" "Anh là người ngoài hành tinh sao?” Mà chưa có xem qua phim điện ảnh? "Không, ý em là, chú có đi rạp phim xem phim điện ảnh chưa?" "Chưa" "Phòng chiếu phim riêng, cũng chưa đi sao?" "Chưa." "Cho nên chú còn dám nói chú không phải người ngoài hành tinh à?" "….." Anh vốn cũng không phải là người ngoài hành tinh! "Chú thật đáng thương.
Tuổi tác cũng lớn rồi, rạp phim cũng chưa đi.
Ai, may mà chú quen em, em liền mang chú đi mở mang kiến thức chút!"
Lệ Minh Viễn vừa lái xe, một bên khóe miệng co quắp nói: "Muốn anh cảm ơn em sao?" "Ha ha ha, chú không cần khách khí! Nhưng mà chú này.
Có chuyện, muốn hỏi chủ một chút." "Chuyện gì?" "Chuyện nhà họ Tiêu tốn nhiều tiền mua một mảnh đất, chú có nghe nói qua sao?"
Chú là thương nhân, hẳn là biết rõ hơn so với cô.
Lệ Minh Viễn nghe vậy, con ngươi không khỏi cứng lại một chút nói: "Là Tiêu Bảo Vỹ nói với em cái gì?" "Không có không có, là em chủ động hỏi giúp một tay.
Đều do em, ngày hôm nay lại gây họa."
Lệ Minh Viễn không thích tự mình lái xe, bởi vì cảm thấy rất nhàm chán.
Lúc đi một mình, gần như đều ngồi ở đằng sau, dùng điện thoại di động xem tài liệu.
Nhưng từ khi có cô nhóc ở bên người, nghe cô ríu rít nói một đường, thì một chút cũng không cảm thấy nhàm chán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...