**********
Vẻ mặt Bạch Kỳ Sương thẫn thờ nói: "Bà Kỷ đang nói cái gì, tôi không biết." "Ha ha ha ha, Bạch Kỳ Sương, cô quả là một kẻ giỏi giả bộ đấy! Cái gì cũng không biết.
Tiểu tam quen dùng thủ đoạn, khiến cho nam nhân bản mạng cho các người, bị vở cả ép hỏi đến trên đầu, thì cái gì cũng không biết." "Tôi quả thực nghe không hiểu bà đang nói cái gì, giữa tôi và Lục Viễn Phương, đã không còn bất cứ liên quan gì." "Phải không? Không có bất cứ liên quan gì.
Anh ta sẽ chọn lựa kịch bản cho cô, dự trù tài chính, thành lập tổ quay phim? Ngay cả diễn viên cũng tìm không ít! Cô lại nói cô không biết? Tôi thấy người phụ nữ như cô muốn tái nhậm chức muốn điên rồi đấy nhỉ?" "Tôi không có dự định tái nhậm chức, cũng không dự định tiếp tục quay phim." "Bốp" một tiếng, một cái tát đánh lên mặt của Bạch Kỳ Sương.
Vẻ mặt Kỷ Vân Như nhăn nhó nói: "Cô cho rằng tôi sẽ tin lời cô nói sao? Bạch Kỳ Sương, kí ức năm đó vẫn chưa nhớ đủ sao? Cần tôi làm lại một lần nữa?" "Tùy ý bà Kỷ thôi.
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên, nhiều thêm một lần nữa cũng không sao cả.
Nhưng, bà Kỷ, tôi không phải tiểu tam! Cho dù bà bôi nhọ tôi thế nào đi nữa, tôi cũng không phải tiểu tam!" "Người tới, đánh cho tôi! Cho cô ta cứng miệng, đánh tới lúc cô ta thừa nhận chính mình là tiểu tam mới thôi!"
Ngô Thu nhíu mày nói: "Kỷ Vân Như, bà đừng quá đáng!" "Thích xen vào việc của người khác như vậy? Vậy thì đánh chung luôn đi!" "Tôi xem ai dám động!" Đột nhiên, một giọng nam cực kỳ lạnh lẽo xen vào đi vào.
Lục Viễn Phương vội vàng chạy tới, một cái tát đánh lên trên người hai nữ vệ sĩ, lạnh lùng nói: "Quả thật là mấy con chó mà nhà họ Kỷ nuôi, bảo các người làm cái gì, thì làm cái đó!
Là ai cho các người lá gan, dám động vào người của tôi?" "Lục Viễn Phương! Ông dám động vào người của tôi?" "Kỷ Vân Như, lời này tôi chỉ nói một lần, bắt đầu từ hôm nay, bà động vào Bạch Kỳ Sương cô ấy một lần, tôi liền chặt một cái cánh tay của người bên cạnh à! Nếu không tin, bà có thể thử xem!" "Ông dám!" "Bà cái gì cũng dám làm, tôi vì sao không dám? Bà cho là bà làm cái gì cũng có thể không quan tâm sao? Tôi cũng có thể
Còn có Minh Dao, nếu bà động vào con bé, tôi Lục Viễn Phương đời này thà rằng đoạn tử tuyệt tôn, cũng sẽ không lưu lại đứa con mà Kỷ Vân Như bà sinh ra." "Lục Viễn Phương! Đó chính là con trai của ông!" "Minh Dao cũng là con gái của tôi.
Muốn chết cùng chết, trực tiếp đoạn tử tuyệt tôn, một đứa cũng không cần giữ lại!” "Được lắm, ông điên rồi! Liều chết cũng muốn che chở tiện nhân này phải không!" “Phải, thì thế nào?" "Ha ha ha ha, tôi lúc trước là mắt mù, mới có thể chọn gả cho một người bạc tình như vậy! "Nếu không phải bà chọn trúng tôi, Lục Viễn Phương tôi quả thực là không sống thành như hôm nay.
Kỷ Vân Như, bà cho rằng tôi trải qua dễ chịu hơn à bao nhiêu? Toàn bộ mọi thứ hôm nay tôi có, cũng không là tôi tự mình tìm, mà là bị ép buộc bất đắc dĩ!
Bà thì không như vậy, bất luận bây giờ bà sống thống khổ như thế nào, đó đều là do bà tự tìm
Cho dù bà phát tiết sai lầm của bản thân lên trên người khác, cũng không bù đắp được cái gì!
Cho nên, tôi khuyên bà tự giải quyết cho tốt đi!" "Nếu tôi không tự giải quyết cho tốt thì sao? Nếu tôi muốn khiến cho Bạch Kỳ Sương sống không dễ chịu thì sao?" "Như vậy, bà, tôi, cô ấy, ba người chúng ta, ai cũng đừng mong dễ chịu!" "Vậy thì đừng dễ chịu! Tôi Kỷ Vân Như không thoải mái, ai cũng đừng nghĩ vui vẻ thoải mái!" "Như vậy các người không thoải mái, cô nhóc nhà tôi ngăn cản các người sao?" Lệ Minh Viễn bước nhanh vào, giọng nói lạnh lùng.
Vẻ mặt Kỷ Vân Như khẽ biến, nhíu mày nói: "Lệ Minh Viễn! Lần này cũng không liên quan gì đến chuyện của cậu! Cậu đừng xen vào việc của người khác.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...