Tô Noãn Tâm nhíu mày nói: "Cô của em không sao chứ?" "Người là không sao, nhưng thanh danh phỏng chừng cũng bị hủy hết rồi.
Kỷ Vân Như cho người dùng sơn đỏ viết Bạch Kỳ Sương là tiểu tam ở cửa tòa cao ốc.
bị người quay được, phát lên mạng rồi.” "Bà ấy vậy mà dám! Lục Viễn Phương đầu? Ông ta không quản sao?" "Ông ta khả năng còn không biết.
"Em lập tức gọi điện thoại cho chủ nhà em!" "Noãn Tâm em nhanh lên, phòng làm việc đều sắp bị đập rồi."
Tô Noãn Tâm vàng cúp điện thoại, lại gọi điện thoại cho Lệ Minh Viễn.
Lệ Minh Viễn lúc này cũng đã hết bận, lại đang trên đường về nhà.
Nhận được điện thoại, nghe thấy giọng nói lo lắng của cô nhóc ở đầu kia điện thoại, anh thản nhiên nói: "Đừng vội, dẫn Minh Dao về nhà trước, anh đi xử lý là được."
Tô Noãn Tâm cũng không muốn Minh Dao qua đó nhìn thấy hình ảnh Kỷ Vân Như bắt nạt Bạch Sương, lại bị kích thích.
"Chú, việc này có cần nói cho Lục Viễn Phương hay không!" "Anh biết làm thế nào, về nhà chờ anh." "Được.
Cám ơn chủ, lại gây phiền phức cho chú rồi." Tô Noãn Tâm cười khổ nói.
Mỗi lần đều nói cảm ơn.
Cám ơn cái rắm.
Lệ Minh Viễn cúp điện thoại, liền gửi tin nhắn cho Lục Viễn Phương.
Chỉ mấy chữ ngắn gọn: Kỷ Vân Như đến nơi làm việc của Bạch Kỳ Sương gây chuyện.
Lục Viễn Phương gần như vội vàng từ công ty rời đi, chạy đến nơi xảy ra chuyện.
Trong phòng làm việc của Noãn Tâm, một nhóm nghệ sĩ mới đều bị dọa sợ.
Lần đầu tiên trong đời, nhìn thấy người phụ nữ khí thế mười phần như vậy, ra ngoài dẫn theo tám nữ vệ sĩ.
Không nói hai lời, vừa tiến vào thì bắt đầu đập phá mọi thứ.
Ngô Thu để bọn họ đợi trong phòng tập luyện, đừng đi
Bọn họ nghe lời làm theo.
Nhưng vẫn như cũ có thể nghe thấy tiếng rống bên ngoài: "Bạch Sương, con khốn! Có gan thì đi ra cho tôi!" "Là ai cho cô lá gan, làm tiểu tam, còn dám ra ngoài gặp người sao? Loại người giống như cô, nên làm chuột cống hôi hám cả đời, ba ba ở trong mương thối, không mặt mũi ra ngoài gặp người!"
Ngô Thu nhíu mày nói: "Bà Kỷ nếu còn như vậy nữa, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát"
Kỷ Vân Như tát một cái bạt tai vào cô ấy: "Cô báo một cái thử xem?"
Ngô Thu bụm mặt nói: "Bà Kỷ đừng ép tôi!" "Bạn bè của con khốn, thì cũng không phải thứ tốt lành gì!"
Bạch Kỳ Sương thấy Ngô Thu bị đánh, cũng không trốn nổi nữa, trực tiếp đứng ra nói: "Kỷ Vân Như, bà đánh cô ấy làm cái gì, có cái gì cứ nhằm vào tôi là được." "Ôi chao.
Cuối cùng không trốn nổi nữa sao! Bạch Kỳ Sương.
Cô tưởng rằng tôi thật sự bỏ qua cho cô sao? Cô muốn tiếp tục làm việc? Có thể.
Tôi cho cô tiếp tục làm việc, nhưng tôi phải cho mọi người trên toàn bộ thế giới biết, Bạch Kỳ Sương cô là một tiểu tam không biết xấu hổ, còn sinh ra một đứa con tiểu tam!
Tôi muốn khiến cô mang cái danh tiểu tam trên đầu, trải qua nửa đời còn lại!"
Vẻ mặt của Bạch Kỳ Sương thẫn thờ nói: "Tôi không phải tiểu tam, bà Kỷ hiểu rõ hơn ai khác, bà Kỷ cần gì phải lừa mình dối người." "Vậy ý của cô là, tôi là tiểu tam?" "Tùy bà nghĩ như thế nào, dù sao tôi không phải tiểu tam! Tôi và Lục Viễn Phương yêu nhau ba năm, bà mới xuất hiện!" "A.
Tôi là bà chủ nhà họ Lục mà nhà họ Lục cưới hỏi đàng hoàng lấy vào cửa, cô là cái thứ gì? Là thứ đồ chơi Lục Viễn Phương nuôi ở bên ngoài? Đồ chơi thì có tự giác của đồ chơi.
kim chủ của cô cũng đã kết hôn, cô còn quấn lấy không tha?" "Tôi không có quấn lấy anh ấy không tha" "Không có quần lấy anh ấy không tha, nhưng lại sinh con gái cho anh ấy?" "Tôi...!Minh Dao là ngoài ý muốn." "Ngoài ý muốn? Tôi thấy cô chính là muốn có con của Lục Viễn Phương, mới càng thuận tiện để cô quấn lấy anh ấy! À.
Tự mình tìm người biên soạn kịch bản cho cô, để cho cô và dã loại mà cô sinh, đóng phim?
Lục Viễn Phương vì cô, thật sự là rất dụng tâm đấy!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...