"A, phá bữa tiệc sinh nhật này cái gì, ai tình nguyện tham gia!" "Tần Thiên đây là anh muốn che chở cho cô nhóc này sao? Cô ấy lại đắc tội với tất cả mọi người chúng tôi! Sau này tuyệt đối sẽ không bỏ qua của cô ấy! Cho dù, nhà họ Tần anh là một trong bốn dòng họ lớn, nhưng đắc tội nhiều người chúng tôi như vậy, anh cũng nhận đủ!"
Ánh mắt Tần Thiên lãnh đạm quét mọi người một cái nói: "Ý này của mọi người là, còn muốn tiếp tục gây chuyện? Không cho người ta tiếp tục tổ chức tiệc?" "Cô nhóc này cùng chúng ta mượn rượu làm càn như vậy, tuyệt đối không thể buông tha!"
Ngay cả Lan Bảo Khiết cũng đứng ra nói: "Tần Thiên, anh cũng đừng quản.
Là chính cô ấy uống say mượn rượu làm càn đắc tội với người khác, người có thể gây chuyện thị phi như vậy, theo ai cũng có thể bị rước họa vào thân.
Anh giúp được cô ấy một lần, có thể giúp cô ấy nhiều lần sao?"
Tần Thiên thản nhiên nói: "Chuyện của tôi, không làm phiền cô Lan quan tâm! Tóm lại, tôi đã nhắc nhở với các vị, cô nhóc này các người không thể trêu vào, nếu vẫn không chịu buông tay, vậy thì tùy các người thôi."
Lan Bảo Khiết bị làm bẽ mặt trước mặt mọi người, vẻ mặt hơi lúng túng nói: "Tần Thiên, tôi chỉ là xem giao tình của hai nhà, tốt bụng nhắc nhở anh thôi." "Nhà họ Tần cùng nhà họ Lan không có giao tình gì, cô Lan đừng nhận loạn quan hệ, cám ơn."
Lâm Xuân Mạn bị Tần Thiên làm đẹp trai chết được, vẻ mặt mê trai nhìn anh ta nói: "Vậy nhà họ Lâm thì sao! Có quan hệ với nhà họ Tần không?"
Khóe miệng Tần Thiên run rẩy nói: "Cô cũng say rồi sao?" "Tôi còn chưa bắt đầu uống rượu đâu!" "Vậy sao bắt đầu nói mê sảng thế?" "Nhìn thấy anh rất vui.
Tần Thiên, vậy mà anh thật sự đến đây, tôi rất vui." "Rất vui?"
Tô Noãn Tâm trừng mắt nói: "Tần Thiên, hôm nay sinh nhật Xuân Mạn.
Mời đối xử với cậu ấy dịu dàng một chút, nếu không, thổi gió bên gối tôi sẽ không thổi"
Tần Thiên nhướng mày nói: "Đối với cô ấy dịu dàng một chút, liền thổi?" "Hừ.
Không phải là thổi gió bên gối sao, mỗi cuối tuần tôi và chủ nhà tôi đều ngủ cùng nhau, lần sau tôi thổi gió bên gối với chú ấy là được."
Khóe miệng Tần Thiên run rẩy nói: "Đây là thực sự đã say?"
Đối với thổi gió bên gối chính là thổi gió bên gối đấy sao?
Dứt lời, mọi người không khỏi ồ lên.
Kim chủ sau lưng cô nhóc này, rốt cuộc là ai?
Ngay cả Tần Thiên, cũng tìm cô nhóc này thổi gió bên
Nhưng mặc kệ là ai, hôm nay cô nhóc này đều đã gối.
chọc nhiều người tức giận.
Một hàng người bị đánh đó, lúc này cũng không nhịn nổi nữa.
"Tần Thiên, cậu cũng đừng đe dọa chúng tôi! Chúng tôi nhiều người như vậy bị cô nhóc này đánh mặt, truyền ra ngoài xác định mất hết mặt mũi, sau này còn thế nào lăn lộn? Hôm nay cho dù ông già Thiên Vương đến đây, chúng tôi cũng muốn xả một ngụm ác khí này ra!"
Tần Thiên nhún vai nói: "Tôi nói rồi, các người tùy ý.
Tô Noãn Tâm thở phì phì nói: "Tôi sợ các người sao! Tôi nói cho các người biết, bây giờ không phải các người không buông tha tôi, là tôi không buông tha các người! Hôm nay các người không thề, ai cũng đừng nghĩ đi!
Chú Lâm, cho người chặn cửa lại!"
Lâm Đức Trung cười khổ không được nói: "Cô nhóc đừng náo loạn." "Cháu sẽ không...!Á.” Tô Noãn Tâm cầm chai rượu, lại uống mấy ngụm rượu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, càng trở nên xinh đẹp.
"Lên!"
Những người đó đã mất kiên nhẫn, bắt đầu ra lệnh.
Tô Noãn Tâm cũng không sợ, không cần người giúp đỡ, đi chân trần, cầm bình rượu trống rỗng, đứng trên bàn rượu, quăng một cái chai rượu, đập một chai, lại ném một chai, đập đến nỗi những người đó cũng không dám đến gân.
Dương Diễm đứng ở phía sau cô, đặc biệt cung cấp chai rượu cho cô, sợ cô chịu thiệt.
Hai người phối hợp hoàn mỹ.
Lệ Minh Viễn không khỏi bật cười.
Chút bản lĩnh này, còn dám đến nơi này gây chuyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...