Chú Là Của Em
Mắt nhìn cũng không kém...!Bộ lễ phục trên người vừa nhìn đã biết là đặt may cao cấp.
Giày cùng túi xách đều là kiểu dáng chưa từng thấy trên thị trường.
Lan Bảo Khiết không khỏi nhíu mày, không phải Cố Thanh Nhã đã nói chỉ là gia đình sa cơ thất thế sao?
Sao nhìn không giống lắm....!
Hơn nữa, dường như còn chẳng thèm để ý đến mấy cô chủ nhà giàu bọn họ, từ đầu đến cuối dường như cũng không cả ngẩng đầu lên đánh giá qua bọn họ.
“Thanh Nhã, không phải cậu nói là em gái cậu cũng sẽ đến sao? Không giới thiệu chút sao?” Có người đứng bên
Cổ Thanh Nhã đẩy cô ta một cái rồi nói.
Cổ Thanh Nhã đã không còn dám trêu chọc đến Tô Noãn Tâm, dù sao thì lần trước đã bị Lệ Minh Viễn chế giễu thành như vậy rồi.
Cũng đã đến mức trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi nhà họ
Lệ
Nhưng có nhiều cô chủ nhà giàu ở đây muốn xem trò cười của Tô Noãn Tâm như vậy, cô ta cũng không thể không đứng ra.
“Noãn Tâm, hôm nay em cũng đến à
Tô Noãn Tâm không khỏi sửng sốt, không phải là Lâm Xuân Mạn đã dẫn bọn họ vào trong rồi sao?
Sao còn chưa đi vậy.
Trong đầu cô giờ chỉ toàn là chuyện chủ nhà cô không chịu nhận tiền nuôi gia đình của cô nên lúc này cô có hơi không kiên nhẫn nói: “Cổ Thanh Nhã, hôm nay tôi không có rảnh để chơi mấy trò giả dối này với cô, cô chơi của cô, tôi chơi của tôi, chúng ta không liên can gì đến nhau”
Tâm tình cô vốn đã không được tốt thì tốt nhất đừng chọc đến cô.
Bằng không, lúc này cô cũng rất dễ nổi cáu đấy.
“Noãn Tâm, tốt xấu gì thì chị cũng là chị của em, dù em có không thích chị thì em cũng nên cho chị vài chút mặt mũi trước mặt người ngoài chứ...!Hơn nữa chị chào hỏi em chỉ là muốn hỏi thử xem bộ quần áo em mặc là kiểu dáng cũng hãng nào mà cũng khá đẹp đấy chứ!”
Mấy cô chủ đứng bên cô ta cũng phụ họa theo: “Đúng đấy, chúng tôi đều rất muốn biết bộ lễ phục này của cô là của hãng nào làm ra...!“Bộ lễ phục này không hợp với món quà mà cô tặng...!Chất vải của bộ lễ phục này vừa nhìn đã biết là đắt giá, kiểu dáng cũng rất đặc biệt, tuyệt đối là hàng may mặc cao cấp, chiếc túi trên tay cô cũng tuyệt không phải hàng rẻ tiền...!Còn có đôi giày thủy tinh...!cô Lâm à, người bạn này của cô mặc trên người lễ phục cắt may cao cấp nhưng lại tặng cô món quà rẻ tiền đến vậy, trong lòng cô hẳn cũng tức giận lắm nhỉ?”
Lâm Xuân Mạn mỉm cười, nói: “Noãn Tâm nhà chúng tôi dùng tiền tự mình kiếm ra được để mua quà tặng tôi, tại sao tôi lại không vui có chứ?"
Cổ Thanh Nhã vội vàng nói: "Đúng vậy, trước đó anh Lệ có nói là giờ Noãn Tâm đang quay phim trong giới giải trí, tiền kiếm được trong ba tháng còn hơn cả tôi làm việc trong công ty của bố mình cả chục năm cơ! Nói tôi không có bản lĩnh bằng Noãn Tâm nữa đấy!”
Tô Noãn Tâm vốn không có hứng thú với đám người này, cũng lười để ý bọn họ nói gì.
Nhưng vừa nghe đến tên của Lệ Minh Viễn thì lực chú ý của cô vẫn không tự giác bị hấp dẫn mất.
Cả nhóm cô chủ vừa nghe Tô Noãn Tâm vậy mà lại là diễn viên thì người nào người nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên: “Hóa ra cô Tô là diễn viên hả.
Không nhìn ra nha!” “Chưa từng nghe nói đến có ảnh hậu nào trong giới giải trí có cái tên như vậy cả mà? Chẳng lẽ cô Tô còn chưa nổi sao? Nhưng cũng chưa từng nghe qua tên diễn viên nhỏ nào như vậy mà!” “Các cô quên rồi sao, mấy hôm trước trên mạng còn hót vụ một diễn viên mới chẳng có chút khả năng diễn xuất mà chỉ dựa vào có người chống lưng mà quay phim của đạo diễn Khương gì đó sao? Bị mắng chửi thê thảm lắm đó!” “Tôi nhớ rồi! Về sau không phải còn có mấy ảnh để đều chạy ra tránh hiềm nghi hay sao? Trái lại cũng có mặt mũi lắm đấy.
Nói xong, ánh mắt người nào người nấy nhìn Tô Noãn Tâm đều bắt đầu mang theo chế giễu.
Chỉ cảm thấy Tô Noãn Tâm đúng thật là giăng mắc bừa bộn, một ảnh để thì cũng thôi đi, đã vậy còn tận mấy người đều lên tiếng nói giúp
Tô Noãn Tâm nghe vậy liền không khỏi nhíu mày: “Chuyện từ lúc nào?" "Mới mấy hôm trước mà!”
Dương Diêm kinh ngạc nói: "Noãn Tâm, cậu vậy mà lại không biết?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...