“Tên nhãi này lẽ nào cậu còn muốn anh ta có hứng thú với Tần Viên để từ bỏ Tô Noãn Tâm à?” “Không phải..
“Đừng có mà khẩu thị tâm phi! Không có khả năng đó đây….
con người của Lệ Minh Viễn, tôi hiểu rõ, anh ta ăn bản không thích mấy cô con gái nhà giàu, còn về tình cảm với Tô Noãn Tâm, tôi cảm thấy anh ta đã coi cô nhóc đó thành vật sở hữu của mình, ai dám động vào Tô Noãn Tâm thì chính là động vào đồ của anh ta.
“Lệ Minh Viễn giống như một con sói con...!không cắn trả mới lạ.
Con sói con?
Tần Nghĩa không khỏi nhưởng mày nói: “Hình dung Lệ Minh Viễn như vậy thích hợp sao?” “Thằng nhãi cậu không hiểu anh ta...!tôi và anh ta lớn lên cùng nhau, tên nhãi đó lúc nào cũng âm thầm, chẳng qua là vì chỉ một chuyện bình thường không đáng để anh ta quan tâm thôi, nếu anh ta thật sự muốn làm gì đó thì không ai có thể ngăn cản được!” “Đáng sợ như vậy sao?” “Đâu chỉ đáng sợ...!thôi bỏ đi, nói nhiều cậu cũng không hiểu, tóm lại hiện giờ nhà họ Lê, trên thực tế đều do anh ta định đoạt, ngay cả ông cụ nhà họ Lệ cũng không có cách nào với anh ta
Tần Nghĩa trầm mặc không nói gì.
Cảm giác muốn vượt qua Lệ Minh Viễn là điều rất khó, dù anh ta có cố gắng đến đâu, có ẩn nhẫn đến thế nào đi chăng nữa thì đều cảm thấy Lệ Minh Viễn cao tận trên trời, còn anh ta chỉ ở dưới mặt đất.
Khoảng cách quá lớn.
Nhìn sự mất mát trong mắt anh ta, trong lòng Tần Thiên có chút phức tạp nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Lệ Minh Viễn dứt khoát ngắt điện thoại, nhìn xuống dưới lầu, thấy cô nhóc cũng vừa mới nghe điện thoại.
Vừa ngắt điện thoại, lập tức nhìn về phía anh, cười tươi nói nói: “Chú ơi, em muốn ra ngoài.
Lệ Minh Viễn đứng trên ban công, giọng nói hơi to đáp lại: "Đi đâu thế?” “Đạo diễn Khương gọi điện thoại tới, nói là hôm nay có tuyết rơi, thích hợp để quay cảnh cuối của phim...!chú ơi, hôm nay em đi sắm vai một người bị giết chết đây.
Đi diễn người bị giết mà vui vẻ đến vậy sao?
Chạng vạng, sắc trời bắt đầu tối dần xuống.
Nhưng đôi mắt của cô nhóc vấn sáng rực rỡ.
Lệ Minh Viễn đột nhiên có chút không nỡ rời mắt, anh im lặng một lúc rồi cất tiếng nói: “Anh đưa em đi nhé?”
Tô Noãn Tâm nghe vậy không khỏi sửng sốt: “Chú có thời gian rảnh sao?” “Buổi tối cũng không có việc gì.
“Vậy chú có muốn đi xem em đóng phim? Nhân tiện trông Minh Dao giúp em một chút được không?"
Xem cô nhóc đóng phim?
Hình như chưa từng thấy qua...!
Lệ Minh Viễn suy nghĩ rồi trả lời: “Được.”
Tô Noãn Tâm lập tức vui vẻ nói: “Minh Dao, đi thôi, chúng ta về nhà thay đồ! Chủ nhà chị sẽ đưa chúng ta đi đấy!”
Minh Dao cười tủm tỉm nói: “Chị thích anh Lệ thật đấy!”
Sắc mặt Tô Noãn Tâm không khỏi ngây ra, cô vội nói: “Con nhóc này nói linh tinh cái gì thế? Mấy lời này không thể nói trước mặt chú, biết chưa!
Minh Dao chớp chớp mắt, hỏi với vẻ khó hiểu: “Vì sao chứ?” “Không vì sao cả, dù sao cũng không cho nói!” “Ô chị hung dữ với người ta.
“Làm gì có! Không được tổ cáo với mẹ em!
Nếu không mẹ em không yên tâm về chị, sẽ đưa em về để tự mình trông em đấy! Em thích ở cùng chị hay là thích ở cùng mẹ em đây?”
Minh Dao lập tức cười nói: “Ở cùng chị
Ở cùng chị ngày nào cũng đều rất vui vẻ, còn có thể làm chuyện mình thích, không cần lúc nào cũng sợ này sợ kia.
Ở cùng với mẹ, mẹ toàn sợ này sợ nọ, không dám cho cô bé làm gì cả.
“Chính vì vậy, cho nên không được nói linh tinh trước mặt chú, biết chưa! Chú đối với chị mà nói, là ân nhân...!Cũng là người nhà, không thể hơn được.
Vẫn như cũ, không dám có bất kỳ suy nghĩ nào khác với chú.
Cũng chỉ có thể thầm thích ở trong lòng mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...