“Vậy thì thật ngại quá, đều là con người, tôi nhìn không vừa mắt sẽ đứng dậy đấu tranh!”
“Ha ha ha ha ha...
Thật là hiếm gặp, tôi còn có thể gặp được một người thú vị trong cái đoàn phim nghèo kiết xác này.
Cô nhóc, cô có biết đứng ra giúp đỡ người khác sẽ phải trả giá như thế nào không?”.
Tô Noãn Tâm nhíu mày: “Tôi chỉ biết tôi không làm việc gì khiến mình hối hận!”.
“Được, thú vị rồi đây...
Nếu đã như vậy thì để tám người bảo vệ bên cạnh tôi chơi cùng cô một chút nhé?”
Mẹ nó chứ, hai người đã có thể đánh chết cô rồi, nói gì đến tám người! Bà còn có thể ác thêm chút nữa không!
Tô Noãn Tâm đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải một người phụ nữ nham hiểm như vậy.
Cô đột nhiên có dự cảm xấu trong lòng, thế nhưng hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Ngô Thu đột nhiên đứng ra, nói: “Mong bà cả Kỷ giơ cao đánh khẽ”.
Kỷ Vân Như lười biếng liếc Ngô Thu một cái, khóe miệng khẽ cong lên: “Ô, là người đại diện Ngô sao? Chẳng lẽ người này cũng là diễn viên cô quản lý?”
Ngày trước, khi Kỷ Vân Như làm khó dễ Bạch Kỳ Sương, Ngô Thu cũng đã từng gặp bà ta.
Nhưng cô không ngờ rằng thế mà bà ta vẫn còn nhớ cô.
Ngô Thu cười khổ,nói: “Không ngờ bà cả Kỷ vẫn còn nhớ tôi.
Có điều bà cả Kỷ yên tâm, tôi không đứng ra giúp cô nhóc kia, mà là có một chuyện bắt buộc phải nói với bà Kỷ.
Nếu như sau khi bà biết chuyện này mà vẫn muốn động tay với cô ấy, vậy thì tôi tuyệt đối không xen vào”
Kỷ Vân Như nhếch nhếch mày: “Thế nếu tôi không muốn nghe chuyện cố định nói này thì sao?”
Ánh mắt Ngô Thu nhìn thẳng vào bà ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy thì...
Bà Ký nhất định sẽ hối hận”.
"Ồ! Vậy sao? Nếu cô đã nói vậy, ngược lại lại khiến tôi có hứng thú.
Nghe một chút cũng không mất gì, để khỏi khiến tôi không cẩn thận làm ra chuyện mình phải hối hận cả đời!” Trong giọng nói của Kỷ Vân Như lộ ra sự trào phúng.
Bất kỳ một ai cũng đều nghe ra.
Sắc mặt Ngô Thu không hề thay đổi, đi đến bên cạnh bà ta, nhỏ giọng nói thầm vào tai bà ta: “Người chống lưng cho cô nhóc này là Lệ Minh Viễn”
Ánh mắt Kỷ Vân Như lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó ánh nhìn rơi trên người Tô Noãn Tâm.
Bà ta tỏ vẻ hứng thú, lên tiếng nói: “Nào, gọi điện cho người đứng sau cô trước mặt tôi, tôi với cậu ta là người quen cũ đó! Nếu cậu ta nói giúp cô thì tôi sẽ để cho cô một con đường sống, cũng bỏ qua cho con ả tiểu tam không cần mặt mũi này, thế nào?”
Tô Noãn Tâm lẳng lặng nhìn về phía Ngô Thu, Ngô Thu gật gật đầu.
Ý là chỉ có ông chú nào đó nhà cô mới cứu được cô sao?
Đành vậy, lại rước thêm rắc rối cho ông chủ nhà mình rồi...
Bây giờ, ngay cả Tô Noãn Tâm cũng cảm thấy mình là một kẻ phiền phức.
Cô cũng không biết, ông chủ luôn luôn bị cô làm phiền có phải sẽ có một ngày không còn kiên nhẫn nữa không...
Cô lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Lệ Minh Viện trước mặt mọi người.
Lúc này chắc là ông chủ nhà cô vẫn còn đang phải làm việc nhỉ...
Không chỉ làm việc, Lệ Minh Viễn còn đang mở cuộc họp sớm.
Nhưng khi nhìn thấy là điện thoại của cô, anh gần như nhận ngay lập tức.
“Giải lao mười phút”
Mọi người trong phòng họp lập tức rời đi.
Tô Noãn Tâm nghe thấy anh nói câu đó, cảm thấy hơi ngại ngùng: “Chú, chú đang họp sao?”
Chú?
Kỷ Vân Như nhướng mày.
Lệ Minh Viễn đúng là không còn trẻ nữa, chỉ ít hơn bà ta bảy tuổi.
Lệ Minh Viễn đã trở thành “chú” rồi, vậy bà ta lớn hơn bảy tuổi thì là gì?
Kỷ Vân Như cảm thấy đột nhiên mình trở thành “bác gái già”, ánh mắt nhìn về phía Tô Noãn Tâm cũng bắt đầu không còn lương thiện nữa.
Từ trước đến giờ, bà ta ghét nhất người khác chế bà ta già.
Nhưng bà ta cũng không thể hiện ra ngoài vội, bà ta muốn nhìn một chút xem trong lòng Lệ Minh Viễn, con nhóc này có vị trí như thế nào rồi mới tính tiếp.
Lệ Minh Viễn phía bên kia điện thoại nhàn nhạt nói: “Ừ, có chuyện gì sao?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...