Chú Là Của Em


Hứa Bảo Châu nhíu mày, nói: "Ai biết được cô ta chứ...
Trên thế giới này có ai ngại mình nhiều tiền đâu! Hơn nữa đồng hồ kia của tôi là phiên bản giới hạn, có tiền chưa chắc đã mua được! Phụ nữ có bản tính thích những đồ xinh đẹp, càng không phải là người có tiền, nhìn thấy cái gì đẹp để là không muốn nữa."

Tô Noãn Tâm cười lạnh: "Hứa Bảo Châu, cô cũng buồn cười thật đó...
Tôi không thích cái đồng hồ này của cô, màu vàng lại còn đính kim cương, đúng là sở thích của bọn nhà giàu mới nổi...
Tôi không có sở thích này như cô đâu."

"Hừ, cái thẻ kia của cô là thật hay giả còn chưa biết đâu!"

Viên Cửu Minh nhíu mày nói: "Chuyện này không phải rất đơn giản sao...
Tô Noãn Tâm, em chuyển cho anh ba mươi tỷ, anh sẽ chuyển lại cho em.


Tô Noãn Tâm thấy Viên Cửu Minh giúp mình, nhìn anh ta đầy cảm kích rồi nói: "Chuyện này đơn giản, bây giờ em sẽ chuyển tiền cho Hứa Bảo Châu, để xem cô ta còn gì để nói hay không!"

Tô Noãn Tâm cầm điện thoại, đăng nhập vào ngân hàng điện tử, nhập một dãy số tài khoản và mật khẩu.


Viên Cửu Minh trực tiếp đưa thẻ đen của mình cho cô, rất nhanh sau đã chuyển xong.



Điện thoại của Viên Cửu Minh có thông báo tin nhắn, anh ta cầm lên liếc một cái, kết quả nhìn đến ngây người...


"Tôi đệch!"

Châu Hoài Nam đứng bên cạnh thấy anh ta kinh ngạc như vậy, không nhịn được hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Chỉ thấy ánh mắt phức tạp của Viên Cửu Minh nhìn Tô Noãn Tâm: "Tô Noãn Tâm...
Em chuyển thừa một số không rồi."

Vào giây phút đó, toàn bộ các diễn viên của đoàn kịch nhìn Tô Noãn Tâm với ánh mắt ngạc nhiên.


Ba mươi tỷ mà thừa một số không...
Vậy không phải là ba trăm tỷ sao?

Đến cả Tô Noãn Tâm cũng ngạc nhiên, vẻ mặt ngơ ngác hỏi: "Hả? Nhập thừa một số không à.
Em xem nào."

Cô vội vàng cầm điện thoại lên kiểm tra lại...
Kết quả phát hiện đúng là thừa một số không thật.


Cô khóc không ra nước mắt: "Thật xin lỗi...
Mắt em không được tốt."

Cũng vào giờ phút này, trong văn phòng tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh, Lệ Minh Viễn nhìn thấy tin nhắn thông báo chuyển tiền đến ngây người.


Lý Mạnh đang báo cáo công tác ở bên cạnh thấy anh đột nhiên ngây người, vội vàng hỏi: "Tổng giám đốc có chuyện gì vậy?"

"Đưa thẻ cho cô nhóc kia, vừa mới chuyển đi ba trăm tỷ..."

"Ôi trời! Thẻ của cô Tô không phải bị người khác trộm mất rồi chứ...

Tổng giám đốc, anh còn không mau chóng gọi điện hỏi xem như thế nào! Thẻ đó mà bị mất thì phiền phức lắm."

Lệ Minh Viễn dừng lại một chút, lo lắng không biết là thẻ bị mất hay là cô nhóc kia lại gặp phải chuyện rắc rối gì rồi?

Anh lấy điện thoại gọi cho cô.


Tô Noãn Tâm đang bị mọi người dùng ảnh mắt phức tạp đánh giá, bọn họ đang đoán xem rất cuộc cô là người như thế nào.


Bao gồm cả Hứa Bảo Châu...
Cô ta đã điều tra bối cảnh của Tô Noãn Tâm rồi, hoàn toàn không nghĩ tới việc sau lưng cô còn có đại gia.


Hơn nữa địa vị của người này chắc cũng không thấp.


Thế mà lại tùy tiện đưa cho cô ta một chiếc thẻ có thể chuyển ba trăm tỷ trong một lần, đây quả thật là thần tiên trong giới đại gia mà!

Ngay cả Lục Viễn Phương với cô cũng là loại quan hệ này cũng chỉ thỉnh thoảng mới mua cho cô món quà đắt tiền một chút, ví dụ như cái đồng hồ trị giá mấy tỷ này, cô đã cảm thấy ông ta giàu có lắm rồi.


Thế mà cái người sau lưng Tô Noãn Tâm chuyển một lần là ba trăm tỷ.



Ngọn lửa đổ kỵ trong trái tim cô ta bỗng nhiên như sắp bùng lên.


Dựa vào đâu mà ngay cả đại gia sau lưng Tôi Noãn Tâm cũng giàu hơn của cô ta chứ! Chính vào lúc này, chuông điện thoại của Tôi

Noãn Tâm vang lên.


Cô liếc nhìn, quả nhiên là cái ông chú kia nhà cô gọi tới.
Cô lập tức hiểu ra là do chuyện cô vừa chuyển đi ba trăm tỷ.


Cô cầm lấy điện thoại bẩm nghe.
Không đợi cô nói gì đã nghe thấy Lệ Minh Viễn ở bên kia điện thoại thoại nói: "Gặp phải phiền phức gì sao?"




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui