Chú Là Của Em
Tô Noãn tâm mới đứng dậy từ trên người anh, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
Lệ Minh Viễn vén chăn lên, đi đến tủ đầu giường bên cạnh mở đèn của phòng lên.
Bật đèn lên, đập vào mặt của Lệ Minh Viễn là nhóc con khóc đến đỏ bừng hai mắt, mặt mùi tràn đầy vệt nước mắt.
Mà đập vào mắt của Tô Noãn Tâm là trên quần của Lệ Minh Viễn bị ướt một mảng lớn...Lúc này bụm mặt khóc tiếp.
Quả thật rất xấu hổ.
Vừa rồi còn tiểu chỗ kia của người ta aaaaaaa
Hãy để cho cô đi chết đi!
Lệ Minh Viễn thấy cô đột nhiên che mặt, cúi đầu liếc nhìn quân của mình.
Trong khoảnh khắc sắc mặt liền trở nên quái dị.
“Anh đi vào phòng tắm thay một chút, đổi quần áo, em đi giặt rửa...
thím Lý đã ngủ, không thể giặt rửa đồ giúp em, trước tiên em mặc đồ của chủ một đêm, ngày mai rồi thay
Tô Noãn Tâm đang ngồi chồm hổm bụm mặt trên mặt đất, khóc đến giọng nghẹn ngào.
Mặt Lệ Minh Viễn bất đắc dĩ...
rõ ràng người làm sai không phải là anh, anh là người bị hại.
Nửa đêm nửa hôm không ngủ được, lại còn phải tới dỗ nhóc con kia.
“Nghe lời...
Không trách em, khi còn bé anh cũng đã từng tiểu trên giường, không có gì mất mặt cả.”
Tô Noãn Tâm một bên bụm mặt, một bên nghẹn ngào nói: “Đó là chú khi còn bé...em lớn như vậy rồi...
“Đây không phải là mộng du ư...
Anh không trách em tiểu lên trên người anh đâu...
Tiểu lên trên người...
Giờ phút này Tô Noãn Tâm ngoại trừ che mặt khóc cũng không muốn cái gì nữa.
Mặt Lệ Minh Viễn tràn đầy bất đắc dĩ, biết rõ nhóc con này vô cùng ngại, cảm thấy không còn mặt mũi...
Vì vậy cũng không ở trước mặt của nhau.
Đi vào phòng tắm lại tắm rửa một cái.
Quả nhiên lúc anh đi ra, nhóc con nhỉ còn thút thít nỉ non, nhưng vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, chẳng qua là dừng khóc, ngồi xổm đến ngẩn người.
Trong đầu cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Lệ Minh Viễn lấy trong tủ quần áo ra một bộ áo ngủ bình thường mình hay mặc, đưa cho cô nói: “Hơi rộng đấy, mặc trước cái đã.”
Tô Noãn Tâm cúi đầu không dám ngẩng lên nhận quần áo, nhanh chóng chạy vào nhà tắm.
Nhưng từ phía sau Lệ Minh Viễn vẫn thấy quần của cô bị ướt.
Rồi sau đó trầm mặc nhìn chăn trên mặt đất...
Có chút đau đầu.
Ướt...
Không thể ngủ.
Tính đi vào trong tủ nhìn xem còn có cái chăn bông mới khác không.
Lại phát hiện...không có.
Tô Noãn Tâm mặc áo ngủ rộng thùng thình của Lệ Minh Viễn đi ra, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.
Xem ra vừa mới nãy ở trong phòng tắm đã tiếp tục khóc.
Lệ Minh Viễn ngồi ở trước giường chờ cô.
Cũng bất chấp an ủi cô, trực tiếp nói: “Chăn nệm ở dưới đất đã ướt rồi...
Không thể ngủ, trong phòng không có chăn mền nào khác." Lúc này Tô Noãn Tâm đã quên xấu hổ lúc vừa nãy, há hốc mồm nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lệ Minh Viễn liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tường thản nhiên nói: “Bây giờ đã ba giờ sáng, còn ba giờ nữa là sáng...
Em ngủ tiếp đi, anh đi đọc sách một lát.
“...
Ngày mai chú còn phải đi làm...
hay là, giường cũng khá lớn...Một người ngủ một bên, cũng không có việc gì...
Nếu chủ không ngại thì...
trước hết ngủ qua một đêm đã!”
Ai bảo cô làm cho chăn bị ướt, hại anh không có chỗ để ngủ...
Hơn nữa bản thân lại cướp giường của anh.
Dém nay nếu như không có cô, chủ nhất định sẽ ngủ rất ngon.
Tô Noãn Tâm tự biết mình đuổi lý, cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Lệ Minh Viễn nghe vậy nhưởng mày nói: “Em xác định?"
Tô Noãn Tâm cúi thấp đầu nói: “Dù sao sau này cũng kết hôn với chủ...chỉ là ngủ chung một giường lớn thôi, chú cũng sẽ không làm bậy với em.
Vậy nói không chừng.
Con mắt con của Lê Minh Viễn có chút u ám.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...