Chú Là Của Em


Đây là ý kiến hay của con trai bà đưa ra, nói tình cảm của cậu chủ và cô Tô rất tốt, tổng giám đốc rất quan tâm đến cô ấy.


Xem chừng trong lòng cũng có ý tiến thêm một bước...
Nhưng cái người Lệ Minh Viễn, dù là Lý Mạnh, cũng không thúc đẩy, chính là một núi băng lớn ngàn năm, bản thân sẽ không di chuyển.


Đoán chừng cũng thấy nhóc con người ta còn nhỏ, sẽ không có ý ra tay đâu! Nhưng ông chủ nhà mình cũng không còn nhỏ nữa, đã hai mươi tám, bình thường bên người cũng không có phụ nữ nào...
Cũng không sợ bị bệnh.


Thật là quá làm cho người ta quan tâm.


Là Lý Mạnh hoàn toàn cho rằng tổng giám đốc luôn đề phòng những người xung quanh và đám fan hâm mộ trên internet vì sợ ăn thịt mình.
Nếu là ăn thịt, bảo vệ cũng sẽ không nặng lời, đến người thân bên cạnh cũng phải nghi ngờ...


Cả mặt của Tô Noãn Tâm đều đỏ lên.


Trời ạ!

Để cho cô và chủ chủ chung một cái giường với nhau....Cảm giác sẽ không được tự nhiên.



Tuy nhiên cũng không phải chưa từng ngủ chung với nhau, nhưng đó là dưới tình huống thần trí mơ hồ, bị mệt đến ngất đi mới phát sinh việc như vậy.


Cùng với lúc tỉnh táo, có thể giống nhau ư.


Hơn nữa chú còn mới uống chút rượu, nếu lúc đó thú tính bộc phát thì làm sao bây giờ!

Chú ấy lại không thích cô!

Ngủ trong lúc thần trí không tỉnh táo thì không sao, nếu một lần nữa thì tính như thế nào? Nhưng nếu đã nói đêm nay ở lại nhà chủ, nhưng nếu về bệnh viện thì không tránh được mẹ sẽ nghĩ ngợi lung tung.


Dương Diễm và Lâm Xuân Mạn cũng uống chút rượu nên đã về nghỉ ngơi...
Thật khó để đuổi ra ngoài!

Tô Noãn Tâm có chút khó xử đi tìm Lệ Minh Viễn, muốn hỏi một chút, có thể cho chăn niệm ngủ dưới đất phòng của chủ được không.


Kết quả là trong phòng khách không có ai.


Tô Noãn tâm lại đi lên lầu, Lệ Minh Viễn đang ở trong phòng.


Cửa nửa mở nửa đóng, Tô Noãn Tâm đi tới gõ, bên trong không có ai phản ứng.


Tô Noãn Tâm mở cửa thăm dò, trong phòng cũng không có ai/

Cô nhẹ giọng nói câu: “Chú, chủ đang ở bên trong ư?” Tô Noãn Tâm liền đi vào, đi thăm quan phòng của Lệ

Không ai đáp lại.


Minh Viễn.


Phòng rất lớn, huống chi là một cửa, mười cửa cũng đủ.



Không biết chú có cam tâm tình nguyện ở cùng phòng với cô không...
Còn nữa, có lẽ là chủ uống không say.


Nếu như uống say, cô thà rằng ngủ ghế so pha ở phòng khách còn hơn!

Phòng của Lệ Minh Viễn rất sạch sẽ, phong cách trắng xám, chỉ là bài trí bên trong, chỉ cảm thấy chủ nhân là một người rất có kỷ luật.


Đầu giường, có bày một tấm hình.


Trên đó là hình ảnh một người trung niên đẹp trai trên cổ công một cậu bé.


Trên tấm ảnh, đứa bé trai cười rất rạng rỡ.


Dựa vào khuôn mặt, có thể đoán được đứa bé kia là chú lúc còn nhỏ.


Còn rất đáng yêu, Tô Noãn Tâm nhịn không được nhìn thêm một chút.
Thì ra chú khi còn nhỏ, cũng có lúc cươi rạng rỡ như vậy....biết được chủ lâu như vậy, cũng chưa một lần thấy chú như vậy.


Nhìn qua bộ dạng rất vui vẻ

Vừa nghĩ đến chủ không bố không mẹ, người trong nhà đều căm thù chú...
Trong lòng không hiểu sao cảm thấy chua xót.



Đột nhiên, một tiếng kéo cửa vang lên.


Lệ Minh Viễn quấn khăn quanh hông, từ trong phòng tắm mở cửa đi ra.


Khi thấy nhóc con đứng bên giường mình thì không khỏi sững sở.
Nhóc con tới đây làm gì?

Nghe thấy tiếng kéo cửa, Tô Noãn Tâm quay đầu lại.
Vừa nhìn vào con mắt đầy kinh ngạc của Lệ Minh Viễn.


Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt...
Lúc trước khi chủ ở phòng nghỉ trong phòng làm việc đã có thấy qua một lần.


Những vẫn như trước Tô Noãn Tâm không ngăn được mà mặt đỏ đến tận mang tai, trái tim cũng bắt đầu đập dữ dội.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui