**********
Chương 278: Sau này tôi cũng gọi anh là chú, có được không?
Lý Mạnh ngồi bên cạnh nhìn thấy Tô Noãn Tâm đi tới, trên mặt để lộ ra biểu cảm kinh ngạc thì vô thức thuận theo tầm nhìn của cô mà nhìn qua đó.
Liền nhìn thấy hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, âm thầm so cao thấp.
Ngay lúc đó cũng không có suy nghĩ theo phương hướng đó, anh ta chỉ đơn giản nghĩ đây là lần đầu tiên cô Tô nhìn thấy tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc nhà anh âm thầm đánh nhau như vậy nên mới có chút ngạc nhiên thôi!
Anh ta còn tận mắt chứng kiến hai người họ đánh nhau, vì thế nên cũng không cảm thấy có gì khác thường.
“Cô Tô, cô nấu cơm xong rồi sao?”
Anh ta vừa nói xong thì tay của Lệ Minh Viễn và Tần Thiên đều gần như vô thức co rụt lại.
Còn đối với Tô Noãn Tâm thì đây chính là biểu hiện chột dạ khi hai người bị người khác phát hiện.
Đồng thời cũng được Lý Mạnh gọi hoàn hồn, vội vàng mỉm cười nói: “Đúng vậy, tôi nấu xong cơm rồi...
tôi thấy mọi người cũng đến đủ rồi, đến lúc có thể ăn cơm rồi!”
Tần Thiên đứng dậy nói: “Tôi đi rửa tay"
Dương Diễm thấy vậy vội huých tay Lâm Xuân Mạn còn đang mải mê trai một cái, Lâm Xuân Mạn liền hiểu ý ngay tức khắc, cô ấy đứng dậy nói: “Mình cũng đi rửa tay!”
Tô Noãn Tâm cũng vô cùng phối hợp cười nói: “Nhà vệ sinh tầng một ở bên đó.
Tần Thiên trừng mắt nhìn cô ấy một cái rồi đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.
Lâm Xuân Mạn cao hứng đi theo ngay đằng sau anh “Cậu Tần...
chúng ta cùng nhau đi rửa tay nào!” “Cô Lâm cứ rửa tay trước đi...
tôi không vội
Thế là Lâm Xuân Mạn rửa tay mất đến hơn một phút đồng hồ trong nhà vệ sinh ở tầng một.
Khóe miệng của Tần Thiên khẽ giật một cái, kiên nhẫn xếp hàng đứng chờ ở một bên.
Cô nhóc hai má đỏ hồng đứng rửa tay, một bên tranh thủ tìm chủ đề để bắt chuyện với anh ta.
“Hôm nào cậu Tần cũng rất bận nhỉ?” "Ừ" “Bây giờ tôi cũng bận như vậy...
Lần đầu tiên đi đóng phim, cảm thấy cuộc sống mỗi ngày diễn ra rất phong phú.
“Khá tốt...
“Tôi cũng cảm thấy khá tốt, vừa nghĩ đến việc anh đang bận, tôi cũng đang bận liền có cảm giác giống như chúng ta đang cùng nhau làm một việc, chuyên tâm vào công việc của mình, sau đó liền cảm thấy đặc biệt có hứng thú với công việc “ Cô ấy nói thế này thì bảo anh ta nên tiếp lời như nào? ta.
Bất chợt cảm thấy có chút đau não.
Cô nhóc Tô Noãn Tâm đó đúng là giỏi kiếm chuyện với anh ta thật đấy.
Còn cả cái tên khốn nạn Lệ Minh Viễn kia nữa...
Vội vàng muốn lấy lòng vợ tương lai của anh ta như vậy sao? “À thì...
cậu Tần, hình như anh và chủ nhà Noãn Tâm tuổi tác cũng xấp xỉ nhau đúng không?” "Ù?" “Ừm...
tôi chỉ muốn nói là, nghe Noãn Tâm gọi chủ nhà cậu ấy là chú, cảm giác rất thân thiết...
sau này tôi cũng gọi anh là chú, có được không?” "...
Không ổn đâu.” Tần Thiên quả quyết từ chối.
“Tại sao? Chú ơi, chú à, thân thiết biết bao, như thế cũng có thể kéo khoảng cách giữa chúng ta lại gần hơn mà...
Tôi không biết, sau này tôi sẽ gọi chú như vậy, chú ơi, chú à… Không chỉ một mình Noãn Tâm mới có chủ, sau này tôi cũng có rồi.
Tần Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức khuyên bảo Lâm Xuân Mạn tận năm phút đồng hồ trong nhà vệ sinh mới thuyết phục được cô ấy bỏ ý nghĩa gọi anh ta bằng chú đi.
Lâm Xuân Mạn bị một miệng nói đầy đạo lý của anh ta dọa sợ, nghe đến mức đầu óc cũng trở nên mơ mơ màng màng...
nhưng trong lòng lại vẫn có chút vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên cậu Tần nói chuyện nhiều với cô ấy như vậy.
Vì thế nên trước khi vào phòng vệ sinh rửa tay là khuôn mặt mê trai này, rửa tay xong đi ra ngoài cũng vẫn là khuôn mặt mê trai này, thậm chí còn có vẻ mê mẩn hơn.
Bỏ mặc Tần Thiên trên mặt không có biểu cảm gì, còn tâm trạng thì đã sớm sụp đổ đi phía sau.
Nhưng may mắn là tay nghề nấu nướng của Tô Noãn
Tâm thực sự rất giỏi, cho dù ở nhà có đến mấy người đầu bếp nhưng anh ta chưa từng được ăn những món thường ngày ngon lành như vậy, thế là ánh mắt tràn đầy địch của Tần Thiên cũng nhanh chóng biến mất hoàn toàn.
Sau khi uống một ngụm canh do Tô Noãn Tâm hầm liền cảm thấy dạ dày thoải mái hơn rất nhiều.
Một người hiếm khi mở miệng khen người khác như anh cũng phải mở miệng tán thưởng một câu: "Tay nghề nấu nướng của cô Tô thực sự rất giỏi"
Lệ Minh Viễn nhưởng mày, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng biểu cảm đó của anh trong mắt Lý Mạnh chính là sự kiêu ngạo, tự hào.
Dường như đang muốn nói rằng: Cô nhóc nhà anh mà, tất nhiên phải giỏi rồi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...